Thu đứng lau người, vẫn để cửa mở, vừa lau vừa nhìn thẳng vào mắt Tâm, vẻ thách đố. Tâm nuốt nước miếng. Chàng bảo Thu: – Sao em lại đe cửa nhà tắm mở toang ra trong khi chưa mặc đồ. Đóng cửa lại đi Thu. Thu cười giọng mĩa mai, chế giễu: – Anh đã nhìn thấy hết rồi, việc gì em còn phải đóng cửa lại nữa. Bộ anh xấu hổ à? Anh là sinh viên trường y dược, cũng là một họa sĩ tài tử thì em nghĩ anh chẳng có gì để mà mắc cở khi nhìn thấy một cô gái hoàn toàn khỏa thân. Tâm nói nho nhỏ: – Sao bữa nay em táo bạo quá vậy. Mình là bà con, anh em, nhưng anh là trai em là gái, em để cho anh nhìn thấy em như vậy có thể hại cho em đó. – Hại ở chỗ nào? Thu vừa hỏi vừa lấy cái áo nịt vú mặc vào. Nàng quên hẳn chuyện đóng cửa phòng tắm. – à, à khi một người đàn ông nhìn thấy một cô gái đẹp cởi truồng, đứng trước mặt anh ta thì anh ta có thể đè cô gái xuống làm bậy lắm. Thu cười khúc khích, nàng lấy áo mặc vào trong khi nàng vẫn để cho hạ bộ nàng trống trơi: – Em biết rõ là anh chẳng bao giờ dám làm việc đó cho nên em mới mở cửa phòng tắm ra. Tâm đã quay lưng lại tiến về phía bếp, chàng chỉ hừ lên một tiếng. Chàng đâu có là một thiếu niên nữa mà không biết cô em họ cố ý làm như vậy để trêu tức chàng. Tâm biết từ gần hai năm nay, cô em họ kiêm học trò của chàng đã yêu chàng. Thì còn gì nữa, cô ta cứ giả vờ đụng chạm người rồi lại ngã đầu vào vai chàng, mắt nhìn vào mắt chàng đắm đuối. Chỉ còn có nước Thu chưa tỏ tình với chàng bằng lời nói mà thôi. Thu đã mặc xong quần áo. Nàng đi về phía bếp hỏi Tâm các món ăn đã chín chưa. Giọng nàng rất tự nhiên, làm như chuyện vừa qua không hề xảy ra. Trong bữa ăn nàng hỏi Tâm về những cô người mẫu đã đứng cho chàng vẽ khỏa thân. Tâm giảng giải: