– Em không thuộc loại lãng mạn. Em không mơ mộng cho nên em hông tỏ tình bằng lời nói. Nhưng cử chỉ, hành động của em đã đủ để cho anh biết là em yêu anh. Anh đọc được ý nghĩ của em từ trong ánh mắt của em mà anh Tâm.
Tâm nắm tay Thu, gật đầu: – Anh biết em yêu anh qua những cái nhìn tha thiết, qua sự đụng chạm, nhưng chỉ vì nghĩ đến sự liên hệ bà con mà anh phải tảng lờ đó thôi. Giọng chàng tha thiết: – Anh cũng đã yêu em chứ có phải không đâu. Ngồi dạy em học đã hai năm nay làm sao anh không thể không yêu em? Thu nhìn thẳng vào mắt Tâm: – Em nghi ngờ điều anh mới nói ra lắm. Anh có thể chứng minh được không? Tâm không đáp, chàng ôm Thu vào lòng, đặt môi trên môi nàng. Nụ hôn đầu tiên khiến Thu ngây ngất. Khi chàng buông nàng ra, nàng nhìn Tâm đắm đuối, rồi nàng ôm đầu Tâm kéo xuống. Nụ hôn thứ hai kéo dài hơn. Thu ngồi dựa vào Tâm, vẻ mặt hân hoan.
Một lát sau nàng bảo: – Hai đứa mình dọn dẹp bàn ăn xong rồi lên lầu anh chỉ em làm bài nghe. Ngồi nghe Tâm giảng bài toán mà Thu để tâm trí trôi tận đâu đâu. Bỗng Thu kêu lên một tiếng lớn: “ối cha, đau quá! ” Xong nàng ôm bụng. – Sao vậy em? Tâm hốt hoảng hỏi. – Chứng đau bụng của em nó lại tái phát rồi. Hồi khuya em đau quá là đau, cho nên sáng nay em phải ở nhà đó. ối, ối, lại đau trở lại rồi. Nguy quá. Tâm chưa kịp làm gì thì Thu đã lại nằm trên giường. Nàng lăn lộn, kêu trời khiến Tâm hoảng sợ. Chàng lính quýnh chẳng biết phải làm gì để giúp nàng bớt đau. Thu ôm bụng rên lên một chập, rồi liếc Tâm bảo: – Anh đi tìm chai dầu gió đem lại đây.