Nàng vừa rên vừa lắp bắp:
– Em nứng quá rồi Tâm ơi. Leo lên đút cu anh vào đi. Đụ em đi, em cho anh hết đấy. Không tiếc gì cả. Đút vào đi anh. Tâm nghe lời. Dâm thủy chảy ra ướt đẫm chắc đã đủ để đẩy cu vào. Chàng lấy tay banh hai cái mép ra. Âm hộ của Thu bây giờ đã nở phồng lên. Nàng nứng quá không chịu nổi, rên lên hư hử. Tâm khẽ đẩy đầu cu vào cái lỗ nhỏ xíu. Nước nhờn trơn lắm. Chàng nói thầm, may ra dễ đẩy vào.
Nhưng nó chỉ vào được một chút thì Thu đã la lên:
– Ôi cha đau quá anh. Tâm ngừng lại ngay. chàng để đầu cu ở vị trí mới rồi cầm nó ngoáy ngoáy. Sự cọ sát của đầu cu vào cái lỗ khiến Thu cảm thấy sướng. Tâm cứ cầm đầu cu ngoáy ngoáy nhè nhẹ như thế một lúc lâu rồi nhẹ nhàng đẩy thêm vào một chút. Chàng đã đổ mồ hôi trán. Lại nhè nhẹ đẩy vào thì Thu la lên: Đau quá. Ngừng lại một chút, anh Tâm. Nàng đang nứng quá sức thật sự, nhưng đầu cu đút vào đau quá, nàng phải lập kế hoãn binh. Một lát, nàng dục Tâm: Đút vào nữa đi anh. Em ráng chịu đau, không sao đừng lo cho em. Tâm lại đút vào.
Chàng đẩy nhẹ thật nhẹ. Vào được thêm một chút nữa. Chàng ngừng lại hít vào một hơi dài rồi bất thình lình đẩy vào. Ui cha, đau quá. Thu đã chảy nước mắt, nàng sụt sùi muốn khóc nhưng cố nhịn không dám khóc. Nàng sợ Tâm thối chí ngã lòng rồi bỏ cuộc ngang. Đã đi được một đoạn đường, bây giờ bỏ dỡ thì phí quá. Thu nghĩ như vậy. Nàng cũng hít một hơi dài, lấy tay quẹt nước mắt đã trào ra. Nàng nghĩ nếu không thu hết can đảm ra lệnh cho Tâm cứ đút vào thì sẽ còn kéo dài mãi. Nghĩ thế nên Thu bảo Tâm: Em hơi quen quen với cái đau rồi. Anh đừng sợ. Cứ đút vào đi, làm từ từ thôi. Đừng thấy em kêu đau mà ngừng lại, em bảo anh cứ làm tới đi. Tâm ái ngại: Em muốn khóc rồi đó. Hay mình ngừng lại, anh bú em thêm một chút nữa Không. Bây giờ mà anh rút ra thì đến bao giờ mới đút vô trở lại được.