Đêm khuya, tiệm đóng cửa, Phúc đưa Liên về. Nàng ôm, tặng chàng một nụ hôn nồng cháy. Với mái tóc dài xõa ngang vai, thân hình thon nhỏ, nước da trắng hồng, cặp chân dài của Liên, làm cho Phúc không thoát khỏi lưới tình, mặc dù chàng vẫn yêu vợ. Phúc đáp lễ, hôn trả lại hai, ba lần không kém say mê.
Ngồi xuống ghế sofa, Liên mỉm cười, cầm tay chàng, tháo chiếc nhẫn cưới chàng đeo ở ngón áp út và nói :
“Anh không cần đeo nó đêm nay. “Phúc vô cùng sửng sốt, ý định chia tay không đủ sức chống đỡ khi nàng cúi xuống, hơi thở thơm tho phà vào mặt, môi nàng bịt miệng chàng, không cho nói lời từ chối. Từ lúc đó thú vui nhục dục che lấp ý chí, Phúc hăm hở hưởng những khoái lạc của thể xác do Liên đem đến.
Chỉ mấy tiếng đồng hồ nữa Phúc sẽ gặp lại người vợ yêu qúy, nhưng lại phải xa người yêu mới. Phúc nhớ lại lúc chia tay với Liên, nàng nói : “Em không thể gọi cho anh vì sẽ phiền phức cho anh, nhưng anh hãy nhớ điện thoại cho em, đừng quên nhé “
Loan đón chồng về nhà. Thoáng thấy vẻ mặt không vui của Phúc và vết son trên cổ áo, Loan sinh nghi bèn hỏi “Anh có điều gì cần nói với em không ? “Nhận thấy con mắt buồn bã pha sự giận giữ của vợ, chàng đoán vợ đã nghi ngờ về sự không chung thủy của mình, liền đáp một cách mơ hồ “Anh yêu em. Anh không muốn làm em buồn “