Loan nổi giận, chụp cây đèn ngủ đập lên đầu Phúc. May mắn giây điện của chiếc đèn vướng vào chân giường nên Phúc chỉ bị đập nhẹ vào vai. Phúc ôm đầu, chậy vội ra cửa, lao vào xe, lái đi tìm một khách sạn, tạm lánh cơn giận của vợ.
Sáng hôm sau, Phúc gọi điện thoại về nhà nhưng Loan còn giận, không trả lời. Trong khi chờ Loan nguôi giận, Phúc bấm số cell phone của Liên và được nàng trả lời “Liên đây. Anh Phúc hả ?….Anh về có gặp gì rắc rối với vợ anh không ? “
“Anh đang bị bà ấy đuổi đi, không cho ở nhà nữa, buồn quá “
“Hiện giờ anh ở đâu ? “
“Anh sống tạm trong một khách sạn “
“Em đến với anh được không ? “
“Xa quá, em đến sao được ? “
“Em hiện cũng đang ở gần anh đấy. Em về thăm mẹ em ở Saigon, chắc không xa nơi anh ở đâu “
“Sao em không cho anh biết mẹ em ở đây, để đến thăm ? “
“Chuyện dài lắm. Mẹ em lấy chồng mới hơn một năm nay và bà cũng chưa bao giờ cho em gặp ông chồng mới của bà. Đó là một vấn đề ….” Liên ngừng lại, hít một hơi thở, nói tiếp “…một vấn đề rất khó khăn cho mẹ em, cũng chính do vấn đề đó mà em phải về Cần Thơ học “
“Anh bảo đảm, mẹ em rất tự hào về em, và mọi việc sẽ được giải quyết một cách tốt đẹp. “
“Cám ơn anh. Em rất vui, được anh quan tâm, bị vợ đuổi phải ngồi ở khách sạn vì em mà anh vẫn nhớ tới em. Yêu anh lắm. “