Sau bữa ăn trưa, hai đứa ngủ một giấc dài để lấy lại sức, rồi dậy ăn cơm tối. Suốt đêm hôm đó, hai đứa giác đấu năm lần cho đến khi nguội tinh khí trong hai hò trứng dái khô cạn hẳn. Hai đứa bỏ ăn sáng, quay ra ngủ như chết. Có lẽ tụi chúng còn ngủ đến chiều nếu không có tiếng chu chéo hốt hoảng của bà Loan – dì ghẻ hắn – ở Biên Hoà về để còn đi mở hụi. Cũng may ba hắn chưa về. Bà Loan bắt được quả tang hai đứa trần truồng như nhộng nằm ôm nhau ngủ. Những vệt tinh khí khô trắng còn hằn trên đùi và mông con bé lẫn với những vết máu hồng.
Con Sáu bị tống ra khỏi nhà ngay chiều hôm ấy. Còn Đạt chưa biết số phận ra sao. Chắc còn chờ bà Loan báo cáo cho chồng.
Đạt ngừng kể, Huỳnh góp ý kiến:
– Chắc bà dì ghẻ sẽ cho cậu một trận?
– Thà là bà ấy cho mình một trận! Đằng này bà ấy không đá động gì cả, làm tớ cứ như ngồi trên lửa. Bà ấy mà mách ông già thì chắc tớ bị đuổi ra khỏi nhà ngay. Tớ không ăn không ngủ mất ba ngày. Ba ngày dài vô tận! Khi ông già về, chẳng thấy ông ấy đá động gì đến chuyện tớ ngủ với con Sáu. Thế rồi ông ấy lại đi Nha Trang dự một vụ đấu thầu mới gì đó.
Buổi tối bữa ông già đi, bà Loan sang phòng lúc tớ sắp đi ngủ. Bà ấy ngồi xuống thành giường gần chiếc bàn con có đặt cái đèn đọc sách. Tớ vội vàng ngồi dậy bên cạnh bà ấy, sẵn sàng để nhận một bài giảng luân lý!
Tớ biết mình có tội nặng nên lên tiếng trước: Dì tha lỗi cho con. Dì mà mách ba thì con chết!