Không dè giấc mơ của Đạt trở thành sự thật! Một tuần sau, hội thiện nguyện IRC (International Rescue Committee) thông báo cho Đạt biết bà Loan đã vượt biên tới Thái Lan, được hội bảo trợ, sẽ sang đoàn tụ với hắn trong vòng hai tháng.
Hôm Loan tới, Đạt chỉ vui được một phần. Ông Thịnh kẹt ở Nha Trang trong lúc thành phố này bỏ ngỏ vào giữa tháng tư 75′. Loan chờ chồng ròng rã 6 tháng vẫn không có tin tức gì. Rồi đến những vụ đổi tiền, đánh tư sản, mại bản, báo trước một cuộc sống mới vô cùng khó khăn, Loan đã tìm cách xoay sở để vượt biên.
Nghĩ lại mối tình loạn luân cách đã năm năm, Đạ e dè khi gập lại nàng. Loan cũng đã hết sức ý tứ vì sự hiện diện của Huỳnh. Đạt dọn sang ở với bạn, nhường phòng cho Loan.
Hai tuần sống thoải mái ở Mỹ, Loan đã quen giờ igấc mới; ăn ngủ điều hoà giúp nàng đỏ da thắm thịt trở lại. Cách xưng hô dì cháu được nàng sửa lại thành chị em cho trẻ trung và đỡ mặc cảm phạm tội. Vắng chồng đã lâu, giờ đây lại sống chung với hai cậu thanh niên, cơn thèm khát dục tình khó đè nén nổi. Th2 là chỉ có Đạt, nàng sẽ không ngần ngại mà không ăn sống nuốt tươi nó. Đằng này lại còn Huỳnh. Không phải nàng không thèm hắn, nhưng vì Đạit nàng phải giữ gìn. Được cả hai phục vụ thì nhất. Biết làm sao đây?