“Mà trò nào cũng rất man rợ”, bất chợt GS.TS Lê Thị Quý dừng câu chuyện để nhắc lại lời của người vợ khi xem những thước phim ấy.
GS.TS Lê Thị Quý
GS. TS Quý kể những câu truyện bạo dâm dã man
Xem là một chuyện nhưng khi đi vào thực hành, chị N. thấy như một cơn ác mộng. Ngày nào, T. cũng bắt vợ phải cùng mình “diễn” những trò ấy. Nhiều khi muốn vùng chạy ra khỏi cảnh tượng hãi hùng ấy, chị lại nhận được những câu chửi thậm chí là những cái đạp mạnh xuống đất. Nhiều lần trong cảnh vợ chồng, chị làm không đúng theo phim, “diễn” không đạt cũng bị anh đánh để tự tạo cảm giác mạnh cho mình mà không quan tâm vợ đang đau đớn với cơ thể nhiều vết tím bầm.
Đau đớn và cảm thấy nhục nhã nhưng chị chẳng biết kêu ai và âm thầm chịu đựng chồng trong suốt thời gian dài để “diễn” cho tròn vai người vợ hiền. Vì không “chiều” chồng, anh dọa sẽ đi cặp bồ để được “thỏa mãn”.
“Người phụ nữ là thế, họ rất coi trọng chữ “gia đình” nên luôn âm thầm chịu đựng và giấu nhẹm những câu chuyện tế nhị ấy để bảo vệ hạnh phúc. Nhưng chính quan niệm “vợ chồng đóng cửa bảo nhau” đã khiến họ chịu đau đớn. Chỉ tới khi sức chịu đựng vượt quá giới hạn có thể, họ mới đi tìm “cứu cánh” cho mình là các trung tâm tư vấn và chăm sóc sức khỏe phụ nữ, là hội phụ nữ địa phương hay những người chuyên đi bảo vệ quyền và lợi ích như tôi để giúp họ tìm lối thoát”, GS. TS Quý chia sẻ.