“Tôi là con gái của tổng binh triều đình, tên Khoáng Vân, tôi chết hoang lúc còn trẻ, như còn tằm nhả tơ vào mùa xuân xong rồi chết. Khi tôi chết đi, linh hồn không được siêu thoát, lang thang khắp nơi tìm bè bạn, bỗng tình cờ gặp chàng, tôi liền chọn chàng làm người đồng xuồng cho có bè có bạn; thật tình tôi không có ý làm hại đến chàng.” “Tôi có nghe qua,” Tử Liên nhấn mạnh, “sức mạnh của ma quỹ là giết người và cướp đi linh hồn của họ sau khi chết. Có đúng vậy không?” “Không phải vậy,” Khoáng Vân trả lời, “Mối giao hảo giữa ma quỹ và người không cho một trong hai được sung sướng chút nào, mà còn ngược lại tạo nên đau khổ khi cách biệt âm dương, tôi không cướp linh hồn của chàng, chỉ muốn ở chung với chàng, tôi thực sự không nên tìm một kẻ tri âm để mang xuống cõi âm với tôi. Nhưng hãy nói cho tôi biết, làm sao ma như tôi có thể kềm chế bản thân không làm hại tới con người. Tôi là con ma không tự chủ.” “Ngươi đã thú nhận ngươi là ma chuyên nhập vào linh hồn của con người ?,” Tử Liên nói tiếp, “Tuy ta không phải là ma, nhưng ta chính thực là loài Hồ Ly tu lâu năm biến thành người. Nhưng ít ra ta không hại đến chàng thanh niên này; ngươi nên nhớ, không phải yêu tinh nào cũng ác độc bởi vì trong giòng máu ta có sự thánh thiện.”
Mộng Côn nghe qua lời đối thoại của hai bên, lúc bấy giờ mới biết rằng cả hai vị cô nương trẻ đẹp này: một là linh hồn ma bị chết hoang, và một kia là giống hồ ly tu luyện thành người; tuy nhiên, từ sự tri kỹ lâu ngày, chàng không đến nỗi hoảng sợ. Nhưng hơi thở chàng bỗng yếu dần, cắt quảng, và chàng bật ra tiếng khóc đau khổ như sắp chết, rồi ngất xỉu, ba hồn mất đi còn một, bảy phách tán đi còn ba. Tử Liên nhình quanh và nói, “Chúng ta làm thế nào để chàng…” Lúc đó Khoáng Vân cúi đầu thẹn thùng hối hận; và Tử Liên nói chen vào, “… nếu chàng khỏi bệnh, ta sợ người sẽ lại ghen tuông.” Khoáng Vân hạ mình xuống và trả lời, “Nếu có một vị thần y nào có thể chửa hết bệnh của chàng, tôi sẵn sàng đi đầu thai, hứa sẽ không làm hại đến ai cả” Lúc này Tử Liên mở một cái túi vải và lấy ra vài viên linh dược, nói: “Ta đã đoán trước là có ngày hôm nay đây. Khi ta rời chàng là ta đang đi tìm phương thuốc để giải độc; ta phải mất ba tháng trời mới bào chế được linh dược gọi là Cửa Vĩ Hồ Hoàn Đơn; nhưng rồi không biết thuốc này có thể mang chàng trở lại từ cõi chết. Chỉ có một điều cần phải làm là dùng chính bàn tay người đã gây nên chất độc cho chàng thì mới mong cứu khỏi. Đó là ngươi phải dùng Hấp Tâm Tinh hút hết khí âm trong người chàng ra.” Lúc đó trời gần sáng, là lúc Ngưu Đầu Mã Diện sắp tới rước đi linh hồn những người sắp chết, Khoáng Vân làm theo lời nàng nói, và đặt mấy viên linh dược của Tử Liên đưa cho vào miệng Mộng Côn; chúng đốt cháy trong lòng ngực chàng; nhưng chẳng bao lâu thì tan biến, người chàng đỡ hơn trước. Khoáng Vân liền trút bỏ xiêm y của mình và của chàng ra . Dùng thân thể áp lên người chàng, tay kề tay, chân kề chân, hai thân vị nhập nhau thành một, và dùng âm tinh bao phủ lấy người chàng để truyền nhiệt lượng. Mộng Côn bỗng thấy bao nhiêu tử khí chàng trôi theo đường niệu đạo phóng thẳng ra ngoài, Khoáng Vân mừng rỡ dùng Hấp Tâm Tinh hút hết vào trong; và Tử Liên mừng rỡ la to, “Chàng đã được cứu!” Chỉ trong thời khắc này Khoáng Vân bỗng nghe tiếng quạ vọng hồn réo gọi và biến mất, Tử Liên vụt chạy ra ngoài cổng la to, giả vờ là Mộng Côn đã trở về đất Tô Châu, cho Ngưu Đầu Mã Viện tưởng chàng đã đi khỏi và linh hồn chàng sẽ được cứu. Ngày và đêm hai nàng đều chăm sóc cho chàng, vẫn dùng miệng hút bớt đi âm khí tiết ra từ lỗ niệu đạo, và mỗi tối Khoáng Vân đều đến giúp nàng dùng Hấp Tâm Tinh hút hết âm tinh của chàng; từ đó coi Tử Liên như là người chị ruột, và đối đãi ân cần hiền từ.