Ngay cái đêm đầu tiên đặt chân đến Mỹ, gia đình ông bà Bảy đươ.c gia đình người bảo trợ mời đến nhà dùng cơm . Mọi người ai cũng háo hức, boan choan, muốn hiểu biết thêm về đời sống mới . Chỉ riêng Cường là vì đi máy bay không quen nên mêt mỏi nằm vùi ở nhà, không chịu đi . Ông bà Bảy thương con, nhưng không đi thì cũng kỳ . Sau cùng, bà Bảy quyết định để ở nhà săn sóc cậu con trai út, còn mọi người lục tục kéo nhau ra xe cũa người bạn đến đón đi . Trong lòng con Hoa nó cũng chẳng muốn đi, khi thấy Cường nằm vùi, có vẻ mệt mỏi vô cùng . Trong nhà ông Bảy, Cường là người Hoa mến nhâ? . Vì tuy nhỏ hơn Hùng 2 tuỗi, Cường lại có vẽ điềm đạm, chững chạc hơn Hùng .
Chiếc xe đưa gia đình ông Bảy vừa đi xong là Hoa đã nghe tiếng Cường gọi nó :
– Hoa ơi, chai dầu xanh của em còn hôn ?
Hoa lẹ làng :
– Còn nguyên đây nè . Em có xài lần nào đâu mà hết .
Cường nói chậm rãi :
– Em?cạo gió cho anh nhé . Sao anh cảm thấy ớn lạnh như trúng gió vậy .
Hoa vừa cầm chai dầu chạy vô, vừa nói với Cường :
– Chắc tại anh đi máy bay không quen?
– Chứ?cả nhà này có ai quen đâu . Sao hổng ai bịnh hết, có mình anh bịnh hà ?
Cường cởi áo thun vát qua một bên, rồi nằm sấp lại cho con Hoa đỗ dầu trên lưng nó .
– Em cứ cạo thiệt mạnh đi, đừng sợ.