Hoa cũng chẳng thấy buồn gì về chuyện bị mất trinh . Từ lúc còn bé, Hoa đã hiểu rõ cái phần số bất hạnh của mình rồi . Có danh giá gì đâu mà sợ mất với còn . Vả lại, từ sau cái hôm định mệnh đó, Hoa thấy người mình có vẻ tươi mát hơn, nẩy nở hơn và khêu gợi hơn trước. Vì vậy Hoa quyết định là sẽ giữ kín cái chuyện đó, coi như là nàng đã trả ơn cho ông Bảy, vậy thôi.
Buổi cơm chiều hôm đó, cả nhà ngồi quây quần ăn thật vui khi Hoa đưa cho ông bà Bảy xem tờ giấy báo ngày lên đuơ`ng đi Mỹ của gia đình mà nàng đã nhận được cách đây hai hôm, khi gia đình ông bà Bảy vẫn còn trên Biên Hịaa chưa về.
Mỗi người nói một câu như cái chợ nhỏ . Bà Bảy lúc nào cũng lo xa, bà hối mọi người :
– Lo chuẩn bị quần áo ấm trước đi . Nghe nói bên đó lạnh dữ lắm đó.
Cường ngắt lời mẹ, tỏ vẻ hiểu biết :
– Lạnh cái gì mà lạnh, con có thằng bạn bên Cali nó nói khí hậu y như ở Việt Nam vậy.
Bà Bảy trừng mắt nhìn nó và nói :
– Lỡ người ta hỏng cho về Cali thì sao?
Cường tắt dài, cũng may ông Bảy đỡ cho nó:
– Tui có ghi trong đơn là xin về Cali rồi . Vả lại gia đình anh chị Ba cũng ở Cali . Họ hứa sẽ lo cho mình khi mới qua. Tui nghĩ chắc là về đó chớ hỏng đi đâu hết.
Hùng nảy giờ ngồi trầm ngâm, bây giờ mới lên tiếng:
– Dù sao lo trước cũng chắc ăn hơn . Ai có áo lạnh rồi thì thôi . Còn con chưa có chắc mai phải đi mua một, hai cái phòng hờ.