“Bú. . Cảnh có thích không. . !?”
“Thích lắm. . . Chị Phương. . . Bú Mạnh đi. . . !”
“Cảnh có thích đụ. . tôi không. . !?”
“Vâng . . . Thích lắm. . Chhiị Phương ơi. . !!” một bên
“Cảnh sướng không. . . ?”
“Chị Phương ơi. . Chết em rồi. . . !”
Mông anh ưỡn về phía trước . Bà Phương vừa mút vừa rên. Anh bật ra tiếng rên rĩ lớn:
“Thôi em đụ chị dây!!”
Anh đẩy bà Phương nằm xuống, tay kéo mạnh quần lót nhỏ ra khỏi đôi chân dài, liệng qua một bên, bà Phương dang hai chân chờ đợi. Anh đẩy mạnh đầu khất to lớn vào giũa khe nhầy nhụa nước nhờn ẩm ướt. Anh nhấp từ tốn, hai bộ phận sinh dục cọ nhau phát ra tiếng kêu đều đặn. Một lát sau, anh lật bà Phương dậy, dặt bà đưa mông về phía sau, anh cầm dương vật đẩy vào. Anh nhấp như vũ bão. Bà Phương rên rĩ sung sướng, nước nhờn ra lênh láng, chảy dài xuống dưới háng . Bà Phương đã làm tình nhiều lần, nhưng chưa lần nào sướng như lấn nầy. Sau khi đụ chán chê. Anh bắt bà làm đủ kiểu, và kiểu nào cũng làm bà ngây ngất. Cuối cùng anh ôm bà thật chặt để đổ hết tinh khí vào người bà. Hai thân thể trần truồng rã rời ôm nhau sung sướng.
Cuộc vui nào cũng tàn. Cảnh bỏ bà Phương ra đi không trở lại. Ông bà Phương hình như dọn về một tiểu bang xa, giờ chẳng biết nơi đâu? Một đôi lần ông Thanh gặp lại ba Ngọc, Cảnh giả từ độc thân đi lấy vợ. Cuộc đời như dòng sông có bao giờ quay trở lại. /.