Lan Anh ngồi nhìn cái máy di động để trên bàn, chán quá mấy hôm nay chẳng có khách nào gọi cả. Đúng lúc cô đang cần tiền thì lại chẳng có khách gọi. Lan Anh làm cái công việc bất đắc dĩ này đã gần năm nay rồi. Cũng tại hoàn cảnh xô đẩy thôi. Từ hồi ly dị, Lan Anh ở riêng với đứa con gái nhỏ, cô phải kiếm việc làm để sinh sống và nuôi con, nhưng cô chẳng có bằng cấp chuyên môn gì, xin vào đâu cũng khó, cuối cùng nhờ vóc người cao ráo dễ coi, cô xin được vào làm lễ tân ở một khách sạn tư nhân, rồi một phần vì tiền, một phần vì cô cảm thấy thiếu thốn tình cảm quá mà cô nhận lời cặp bồ với ông giám đốc. Được một thời gian thì bà vợ ông giám đốc phát hiện, bà ta ta đánh ghen một trận ầm ỹ rồi đuổi việc Lan Anh.
Xem video cave đi biển cực sướng
Đọc truyện 16 ca ve đi biển
Ông giám đốc không dám gặp lại Lan Anh nữa, nhưng thương hại hoàn cảnh khó khăn của Lan Anh nên giới thiệu cho Lan Anh làm “bạn” với một ông bạn của ông ta. Mới đầu Lan Anh thấy như thế cứ thế nào ấy, nhưng sau cô cũng tặc lưỡi đồng ý. Rồi lại có người giới thiệu cho cô “cặp bồ” với một ông khác. Lan Anh cũng tặc lưỡi đồng ý luôn. Từ chỗ sẵn sàng nhận cặp bồ để kiếm tiền như thế, Lan Anh chuyển sang chuyện “đi khách” lúc nào không hay. Lan Anh quả thực cũng áy náy về chuyện mình đi làm công việc như thế, nhưng cô thấy chẳng còn cách nào khác cả, thôi thì vì con cái vậy, tuy nhiên Lan Anh vẫn giữ gìn ý tứ chuyện đi làm như thế lắm, dù sao cô cũng còn họ hàng gia đình. Cô chẳng dám đi làm nhiều quá, Lan Anh không đến nhà hàng, hay sàn nhẩy để kiếm khách mà cô chỉ qua một cô bạn thân làm cùng nghề giới thiệu khách cho cô, và cô cố duy trì một nhóm khách quen, thỉnh thoảng gọi thì đi thôi, nhà nghỉ thì phải sang tận Gia Lâm cho yên tâm tránh gặp người quen. Lan Anh xác định cũng không cần phải làm nhiều quá, tuần chỉ làm vài khách thôi là đủ hai mẹ con cô sống rồi. Cô bạn thân của Lan Anh cũng rất cẩn thận khi giới thiệu khách cho Lan Anh, thường cô ta chọn những vị khách tốt bụng, hiền lành, tuổi tầm trung trung, có gia đình vợ con đàng hoàng, chỉ là muốn thỉnh thoảng “đối khẩu vị” một chút. Lan Anh cũng có khoảng dăm ông khách thuộc loại thân như vậy, cứ một vài tuần họ lại gọi cho Lan Anh để đi một lần, thậm chí có một ông cực kỳ kết Lan Anh đến độ mỗi tuần ông ta “đi” với cô một lần. Lan Anh năm nay đã 30 rồi, chính vì thế mà cô cảm thấy thoải mái nhất là khi đi với những khách tầm 40 tuổi. Lan Anh mặc dù không xinh lắm nhưng cô có khuôn mặt trẻ trung khá duyên và vóc người cao khoẻ mạnh. Với chiều cao tới mét bẩy và vóc dáng khoẻ mạnh như của một vận động viên thể thao dù cô chẳng cần phải tập tành gì, nhiều ông khách thấp lùn phải lè lưỡi thán phục. Cái Nhung bạn cô có lần bảo cô là cô có vóc dáng cao lớn thế này thì đến sàn nhẩy với nó, dễ kiếm được khách Tây lắm, chơi bọn đấy mới được nhiều tiền, nhưng Lan Anh từ chối. Thứ nhất là cô ngại đi kiếm khách công khai như thế, thứ hai cứ nghĩ đến chuyện phải làm “chuyện đó” với một thằng Tây mắt xanh mũi lõ, hoặc Hàn Quốc, Nhật bản nào đó, là cô cứ thấy ghê ghê.