Đến chiều hôm thứ Năm thì Lan Anh ra đến Cát Bà, cô bấm máy gọi di động luôn cho thằng Tuấn thì Tuấn nói là cô cứ đến thẳng khách sạn Hải Yến đi và cẩn thận chỉ đường đi cho Lan Anh. Từ chỗ bến tầu đến khách sạn không xa lắm, Lan Anh chỉ đi bộ chừng chục phút là tới. Tuấn đợi cô sẵn ở khách sạn, cậu ta đang nói gì đó với nhân viên ở quầy lễ tân rồi cầm cái chìa khoá phòng ra đưa cho Lan Anh. Cậu nói “đây là chìa khoá phòng 308, chị ở với Dũng và Bình nhé, hai thằng lần trước chị gặp rồi đấy” . Lan Anh nhớ thằng Dũng là cái thằng bé nhất hội, trắng trẻo, đeo kính cận, còn thằng Bình là cái thằng tóc cắt húi cui, thấp hơn thằng Tuấn một chút nhưng người tập thể hình nên cơ bắp lực lưỡng. Liếc nhìn anh nhân viên quầy lễ tân, Lan Anh hạ giọng hỏi thế Tuấn nói thế nào với khách sạn ở đây, Tuấn bảo là cậu ta nói Lan Anh là cô họ của hai thằng kia, ở bên khách sạn bên kia đông quá nên chuyển qua ở bên này, rồi Tuấn cười bảo “chị yên tâm đi, khách sạn họ chẳng quan tâm đâu, cốt là thu được tiền thôi, đáng nhẽ tất cả ở hết bên kia, nhưng hai thằng này giả vờ cứ nằng nặc đòi phải có phòng có ban công nhìn thẳng ra biển, nên phải sang khách sạn bên này, chứ ở bên kia thì chị ở cùng sao được, chị khỏi lo đi, chỉ có mấy đứa bọn em đi cùng gia đình thì bị quản lý thôi, chứ hai thằng này bố mẹ tụi nó gửi bố mẹ bọn em quản lý giùm, sang bên này rồi thì tha hồ chơi, chỉ cần thỉnh thoảng cho họ nhìn thấy mặt, và nhất là ăn tối tập trung thôi là được rồi”. Rồi Tuấn bảo Lan Anh cứ lên phòng nghỉ ngơi đi, bây giờ bọn nó phải đi tắm biển cùng mấy vị phụ huynh, buổi đầu cũng phải vậy một chút, chiều tối thì Lan Anh cứ tự chủ động ăn uống, đến tối cả hội sẽ gặp nhau.