Ông Cơ rút vội cu ra, nằm lăn ngang trên giường. Hai tay ông giang ngang, mắt trợn tròn nhìn lên trần, thở một hơi dài thỏa mãn. Cái thỏa mãn mà bấy nhiêu năm nay ông thèm khát bên xứ người mà không có được. Ông mặc kệ giờ đây con bé ở nơi nào, con bé là ai, có nằm bên cạnh ông? Miễn ông được sướng, và nó sẽ được tiền. Coi như sòng phẳng. Rồi ông bảo con bé đi tắm trước. Ông nằm đó thêm lát nữa thì mặc vội quần áo vào. Tìm trong bóp ra năm tờ, ông đặt chúng lên bàn coi như trồng tiền đợt cuối. Ông nhìn qua, căn phòng tắm con vừa bước vô chỉ khép hờ, nó đang tắm rửa vẫn không hề hay biết. Ông bỏ ra ngoài nhẹ nhàng đóng cửa lại và đi vội ra khách sạn, trời đã chạng vạng chiều. Ông gọi một chiếc taxi và đi khỏi.
Mấy ngày liền sau ông đều tới quán của con bé làm để nhận. Tối về, ông rủ nó ra khách sạn ngủ qua đêm. Dần dà sự gần gũi càng sâu đậm. Ông và con bé như hình với bóng đi đâu cũng có đôi. Con bé càng lúc càng thấy ông trẻ hơn, nhiều khi tưởng chừng ông chỉ xấp xỉ của nó, nhất là những khi ông làm tình với nó. Có mấy hôm ông bận chuyện không đến thăm nó, nó thấy hơi buồn. Mà nó biết rằng ông cũng buồn. Mấy hôm đó nó hay xin nghỉ sớm để nhà. Một lần ông rủ con bé đi cả tuần ra tận Hà Nội, con bé cũng làm gan đi theo ông. Đối với nó, ông Cơ bây giờ không còn là người đàn ông đứng tuổi nữa, ông là anh Cơ, là người yêu đầu đời của nó. Có lẽ những giờ phút bên nhau với ông như thế này mới đem lại hạnh phúc tràn trề trong lòng nó từ trước tới giờ…