Bác Cơ ngồi trở lại giường. Chiếc áo sơ mi trắng luôn ngụy trang khuôn vẻ bác là một người trí thức trọng vọng, phủ lấy dương cụ cong queo mềm ẻo của kẻ đứng tuổi. Con bé trần như nhộng quì dưới đất, nơi mà bác mới vừa đứng dậy, hai bàn tay bé tí song dày cộm do những tháng ngày làm ruộng của nó, bàn tay so với của bác, lần mò vạch hai vạc áo của bác lên. Nó tần ngần đưa những ngón tay chai sạn màu nâu đen níu lấy cái bìu da nhảo nhẹt ở trước mặt nó. Nó hơi ngại ngùng chẳng dám ngước mặt nhìn lên vì có lần nó thấy cặp mắt hau háu của ông nhìn nó trần truồng như muốn ăn tươi nuốt sống. Nó hơi sợ. Song nó thử vuốt cái cù lẳng bầy nhầy nhỏ tí chỉ toàn da và lông, của người đàn ông xa lạ cho nó dăm ba triệu đủ cho nó chưng diện và nuôi sống gia đình vài ba tháng. Nó nghe tiếng ông ê a trong cổ họng.
Nó biết ông đang sướng. Nó làm mạnh hơn cho ông càng sướng thì nó mong ông sẽ thưởng cho nó càng nhiều. Một thỏi thịt mềm nhũn trong chốc lát vươn mình đứng dậy, lòng bàn tay nhỏ bé của nó phình ra đón lấy. Nó bóp lại. Nó sụt mạnh hơn. Tự dưng nó cảm giác bàn tay ông chụp lấy đỉnh đầu nó dúi xuống dưới. Nó hơi cưỡng lại theo phản xạ tự nhiên nhưng rồi nó buông xuôi ụp mặt vào nơi gớm ghiết đó. Ngoạm lấy. Nó ngậm hờ trên bờ môi tái nhợt khô cằn cái khúc thịt đen thui ấy. Lưỡi nó nếm thử, chỉ khứu giác một mùi tanh hôi lợm giọng. Nó thử lùi người ra tỏ ý phản đối mong rằng ông sẽ chấp nhận, nhưng bàn tay quái ác của ông cứ ấn nó xuống không chút thương tình, thông cảm. Từng đoạn gân hụp sâu trong miệng nó thật khó chịu. Nước miếng nó trào ra bịt tràn cả cuống họng. Nó chẳng muốn nuốt, nhưng không nuốt lấy gì mà thở. Bàn tay ấy lại hì hục trên đầu nó làm nó thấy tê rần hai bên thái dương. Nước giải nó trào ra hai mép môi làm trơn đi mọi vật khô cằn, cái vật đen thui ngụp lặn trong cuống họng nó. Một phần nó nuốt vội nước giải đi để tìm chút không khí cho cuống phổi khát oxy, một phần nó nuốt không kịp nước nào ra hai bên mép nhễu xuống cằm, chảy ròng theo mép cổ, trể xuống hai bầu vú nó…