Nhưng quả thật, Thoa đã lầm! Nàng những tưởng như vậy thì hiệu quả, ngờ đâu, sau đó để ý rình mò, thì vẫn có những lần hai đứa hẹn hò và ở miết với nhau trong chính căn nhà của nàng có khi cả ngày không thấy thằng Hậu ra về sớm. Và với kinh nghiệm bản thân, buổi tối trở về, nhìn sắc diện của con, Thoa đã có thể đoan chắc những gì đã xảy ra trong lúc ban chiều. Thêm nữa, là những đêm. Lyly nói mệt, cần đi ngủ sớm, thì Thoa càng tin chắc rằng, ban ngày hai đứa đã đụ nhau đến miệt mài.
Thôi thì Thoa cũng đành cắn môi chấp nhận, một thằng nhỏ mà chơi đủ cả hai mẹ con của nàng. Xem như nó chỉ là một công cụ ái tình. Lúc nào Lyly đi học thì Thoa ra hiệu cho thằng Hậu dẫn xác tới, sẵn sàng vạch vú, lột quần ra cho nó mút vú bú lồn rồi chơi Thoa được đến đâu thì chơi, ít nhiều nàng cũng đã được thỏa mãn. Còn riêng nó với Lyly thì Thoa đành phải chấp nhận thế đứng bên ngoài, không thể nào can thiệp được.
Một đôi lần, nàng còn thấy có dấu hiệu Lyly không còn cần thiết đến thằng Hậu mấy nữa. Như thế có nghĩa là sao? Lyly đã chán hay đã quá mệt mỏi vì những cuộc làm tình liên tiếp với thằng nhỏ này? Nàng có biết đâu rằng, lúc sau này, thằng Hậu nghiễm nhiên trở thành một thứ đồ chơi phụ thuộc mà con bé Lyly không mấy thiết tha, không mấy còn mê mệt như truởc kia nữa, chỉ vì nó đã có thêm một con cặc đụ khác là chú Phúc của nó hồi nào.