Cứ đôi ba ngày thì chú Phúc lại lén lút đến tận trường đón Lyly đi ra ngoài thành phố, cho đến buổi chiều nhá nhem, Thoa sắp trở về thì Lyly mới có mặt ở nhà. Chính điều này là đầu mối mà chính Thoa không hề hay biết, cho nên nàng mới tưởng rằng thằng Hậu không còn hấp lực với con bé Lyly.
Thật ra thì sức người có hạn, thằng Hậu hay là con bé Lyly hay chính bản thân của Thoa, cho dù có dâm đãng, có tham lam dục tình cách mấy, cũng không thể ngụp lặn đụ đéo được suốt đêm suốt ngà y . Huống hồ , tất cả chỉ là những con người có sức bình sinh rất giới hạn. Con bé Lyly đã quá ư no đủ, đã thỏa mãn tình dục với chú Phúc cách vài ngày. Phần thằng Hậu thì đã có Thoa “nghiêm trị”, đâu còn được bao nhiêu tinh lực để mà miệt mài san sẻ với con bé Lyly? Hóa nên, con tạo thật rất khôn ngoan, công bằng, ban cho mỗi người có được một đời sống tình dục vừa tạm đủ, dù rằng đôi khi cũng có vươt quá giới hạn bình thường, nhưng gắng thêm một đôi lần thì cũng không phải là một điều không thể cố được, chẳng hạn như thằng Hậu đã bị Thoa cho đụ đến tả tơi, thậm chí sau mỗi lần nó xuất tinh, Thoa còn kỹ lưỡng cúi xuống bú cặc nó như muốn nút hết số tinh lực của nó trong người để thằng Hậu không còn sức đâu mà chia xẻ với con bé Lyly. Nhưng nếu Lyly cần đến thằng Hậu, và nếu thằng Hậu có dịp thuận tiện gặp lại Lyly, hai đứa chúng nó cũng vẫn đè nhau ra đụ đéo um sùm, đâu có người nào chê bỏ khoái lạc. Chính bản thân của Thoa cũng không khác gì. Bằng cớ là đã có tới mấy lần, ban ngày nàng với thằng Hậu đụ nhau tơi tả, đụ tới khô cả lồn. Nhưng bất chợt, trong đêm khuya thức giấc, bước nhẹ sang phòng con gái, Thoa đã lại thấy thằng Hậu vẫn đang hùng hục bú lồn và đụ ngược Lyly, đồng thời, Thoa cũng lại muốn đánh liều đẩy của phòng của con xông vào cùng nhập cuộc. ..