Nhưng với Thoa thì dù sao nàng cũng vẫn có đủ lý trí cộng với niềm oán hận Phúc thì nàng mới có thể kéo dài được tình trạng bình ìặng đó.
Còn về phần của Lyly, từ khi bị mẹ phát hiện ra chú Phúc đụ nàng và còn biết rõ ràng rằng, đó không phải là lần đụ thứ nhất mà mọi việc đã được tái diễn rất thường xuyên trong một thời gian lâu ngày. Lyly không hề phản kháng trước quyết định đột ngột của mẹ. Nàng không dám chống báng lại lời khuyên của mẹ. Nhưng rồi, ở lứa tuổi đầy sinh lực của Lyly, những cơn thôi thúc nhục thể nổi liên liên tực đêm ngày đã khiến cho sinh hoạt của Lyly không thể nào giữ được trong tình trạng yên ổn. Nếu ai đã từng phải sống trong đơn độc trong khi thân xác lúc nào cũng bừng dậy những cơn khát khao thèm muốn dục tình, sẽ hiểu được tâm trạng cùng những thúc bách tuy ngấm ngầm nhưng vô cùng mãnh liệt của hai mẹ cọn Lyly. Người mẹ, dù sao cũng đã ở tuổi trung niên với trí khôn dã chín. Nhưng còn Lyly? Cô còn quá nhiều sự nồng nhiệt cả về thể xác cho đến tinh thần, cho đến những ý tưởng cuồng dại và đôi khi cô còn tỏ ra rất táo bạo trước đám con trai cư ngụ chung xóm hoặc những bạn học chung trường.
Vào những tháng ngày trong nhà không còn có sự hiện diện của chú Phúc, mẹ nàng thì phải đi làm, Lyly đã nhanh chóng bắt bồ làm quen được với một thanh niên trẻ tuổi đang sinh sống trong khu xóm nhà nàng. Đó là thằng Hậu, một thằng con trai tuy không đẹp mã, nhưng nó là một thằng khá vạm vỡ và tinh ranh. Nó “bắt” được ý của Lyly cấp kỳ khi nàng nhoẻn miệng ra cười làm quen với nó.