Đã mấy ngày rồi, thằng Hậu không đến nhà Lyly chơi như thường lệ, con bé bị cảm mạo thong hàn nằm bẹp ở nhà dưỡng bệnh, cũng không hăm hở đi tìm thằng Hậu làm cho căn nhà càng trở nên yên tĩnh.
Buổi tối trên đường Thoa trở về nhà, bất ngờ nàng trông thấy thằng Hậu đang đứng ôm xà nẹo một đứa con gái khác ở đầu ngõ. Tự nhiên, nàng thấy tức thay cho con gái về sự thay lòng đổi dạ nhanh chóng của đứa con trai. Nàng không dè một đứa con nít ranh như thằng Hậu mà cũng biết dở trò thay cũ đổi mới. Con bé Lyly mới bị cảm nằm bẹp một chỗ có vài ngày, thằng nhóc đã có ngay một đứa con gái khác thay thế. Trong cái nhá nhem tranh tối tranh sáng, Thoa cũng có thể nhìn thấy rõ mồn một thằng Hậu đứng ôm cứng đứa con gái, hai bàn tay của nó đang mải mê mò riết xuống phía dưới lưng quần của con nhỏ. Thoa quay mặt cố bước qua thật nhanh cốt không cho thằng Hậu nhìn thấy nàng.
Qua đến vài ngày hôm sau, Lyly bình phục trở lại và đã có thể đến trường. Đúng vào ngày Lyly trở lại trường học thì thằng Hậu lơn tơn đến nhà Thoa tìm nó. Người mở cửa cho thằng Hậu lại chính là Thoa chứ không phải Lyly, khiến cho thằng nhỏ hơi có chút ngỡ ngàng. Biết vậy, nên Thoa vội lên tiếng:
– Hậu đến tìm thăm Lyly phải không? Hôm nay nó đã khỏe nên đi học, không có ở nhà…
Thằng Hậu đứng thập thò phía ngoài, chưa biết phải phản ứng ra sao trước mặt người đàn bà trẻ trung đầy hấp dẫn thì Thoa đã vui vẻ bảo nó:
– Nhưng Hậu hãy vào nhà chơi chút đã, tôi có chút chuyện muốn nói với Hậu. Nghe giọng nói điềm đạm nhẹ nhàng của người đàn bà đang đứng trước mặt, thằng Hậu cảm thấy hơi yên lòng. Nó ngoan ngoãn bước hẳn vào bên trong phòng khác, khứu giác của nó không thể không ngửi thấy hơi hướm thơm tho nồng nàn toát ra từ thân thể của người đàn bà đang đứng trước mặt. Và đôi mắt nó cũng không thể không nhìn thấy tấm thân diễm kiều nảy nở tròn trịa của người thiếu phụ ẩn hiện sau làn vải áo mỏng manh Thoa đang mặc ở trong nhà. Tự nhiên nó thấy một cảm giác là lạ đang xâm chiếm trong người. Thằng Hậu kín đáo nuốt nước bọ t như cố đè né n mộ t mối cảm xúc rất nhẹ nhàng đang dậy lên trong nó. Nó ngoan ngoãn để đít ngồi xuống cái ghế nhỏ trong phòng khách, cái ghế nệm nhỏ mà ít nhất cũng đã có một hai vài lần nó ngồi dạng cẳng để cho con bé Lyly ngồi bệt dưới thảm mà móc chim nó ra mút bú một cách tự nhiên và cũng rất tự nhiên, nó thường thám hiểm khắp cùng trên thân thể của con bé cho đến lúc hai đứa quên hết cảnh vật chung quanh, ghì xoắn lấy nhau mà đụ đến khi nào nước khí vãi ra tung tóe mới chịu nằm yên.