*
* *
Ngày hôm sau thức dậy trễ, nhưng tôi không muốn rời khỏi phòng, sau tôi nhớ ra là sáng nay dượng phải đi làm, tôi dây quét dọn nhà cửa, bỏ đồ vào máy giặt.Tôi gọi điện thoại cho Dạ Lan để hỏi xem nó có làm gì sáng hôm nay không? Tôi tính rủ nó đi chơi để tránh mặt dượng Tính khi ông đi làm về, nhưng Dạ Lan đã đi đâu rồi, có lẽ nó đi chơi với bạn trai của nó.
Tôi biết mình phải giáp mặt với dượng Tính.Có lẽ tôi phải xin lỗi ổng để ông tha lỗi cho tôi như tha lỗi cho một đứa nhỏ nông nổi vậy!
Đến 8 giờ tối ông vẫn chưa về. Tim tôi hồi hộp, tôi nghĩ là ông không muốn nhìn mặt tôi nữa? Ông chán ghét tôi. Tôi tự nhủ ‘Liên ơi! Đừng quá lo chuyện nhỏ đó’ để an ủi mình.
Tôi đợi ông, nhưng ông không đến. Tôi khóc nhiều, tôi cảm thấy chuyện trở lên phức tạp, tôi ở lỳ trong phòng vẽ và nghe nhạc.Tôi không thấy hứng thú khi vẽ nữa rồi mắt tôi nặng chĩu và tôi chìm vào giấc ngủ…
*
* *
Rồi có ai đó lay nhẹ để đánh thức tôi, tôi mở mắt và nhận ra dượng.Tôi vừa dụi mắt vừa hỏi:
– Dượng có sao không?
Dượng lắc đầu:
– Dượng vô ý quá đã không báo cho con biết là dượng phải làm thêm giờ không về được. Nhưng… dượng thấy cần phải nói chuyện với con.
Tôi ngồi bật dậy, ngòai trời đổ mưa ào ạt, lòng tôi hoang mang:
– Vậy dượng cứ nói đi.