Tôi vẫn còn ấm ức khóc:
– Có lẽ em nhận xét sai về anh!
– Còn em thì sao? Anh ở đây lui cui một mình trong khi em ở đó có biết bao gã đàn ông con trai trẻ đẹp con nhà giầu theo đuổi em ở trường thì sao? Anh phải làm gì?
Tôi cũng hơi ngỡ ngàng:
– Anh cứ yên tâm. Thứ nhất anh không già. Thứ hai là không có gã đàn ông con trai nào có thể so sánh được với anh. Em yêu anh.
– Anh cũng yêu em. Còn nếu bây giờ tình yêu của em có đủ mạnh thì chúng ta có thể vượt qua bốn năm đại học của em rồi sau khi tốt nghiệp chúng ta sẽ tính tới.
– Sau khi tốt nghiệp à! Em sẽ ở mãi bên anh, em biết chắc chắn là như vậy.
– Anh cũng muốn như vậy nhưng chỉ có thời gian đủ để trả lời thôi, còn bây giờ thì chúng ta hãy tận hưởng những gì chúng ta hiện có…
– Em cũng muốn vậy. Tôi mỉn cười gật đầu. Em yêu những gì mình đang có!
– Anh cũng vậy, anh chỉ biết hiện tại mình đang hạnh phúc. Chúng tôi thông cảm nhau rồi tiếp tục bữa điểm tâm.
*
* *
Chúng tôi sống hạnh phúc bên nhau như vậy đến cuối tháng rồi tôi cũng phải xa ông để bước vào ngưỡng cửa đại học. Tôi cũng thú thật rằng có nhiều nam sinh theo đuổi tôi họ tán tỉnh rồi rủ tôi đi chơi, nhưng tôi chẳng màng tới họ một chút mảy may nào. Hầu như mỗi cuối tuần tôi lại trở về nhà với dượng như chúng tôi đã thỏa thuận với nhau. Chúng tôi hiện yêu nhau và sẽ mãi mãi yêu nhau. Chẳng có ai ngoài chúng tôi biết chuyện này.Tôi cũng không còn liên lạc với Dạ Lan cả năm nay rồi nhưng tôi biết tính tình cô ta không thay đổi hơn nữa tôi cũng chưa bao giờ kể cho cô ta nghe về chuyện giữa chúng tôi.