Tôi thấy ông đứng tần ngần ở phía cửa một lát rồi nói:
– Vậy cũng được, nhưng nếu con có cần gì thì cứ nói cho dượng hay. Dượng là cha con,dượng muốn giúp con…
Tôi ngẩng lên, mắt tôi nhíu lại:
– Dượng ơi! Dượng không phải là ba tôi, dượng chỉ là cha ghẻ tôi thôi!
Mắt ông thoáng buồn :
– OK! Dượng là ba ghẻ của con, nhưng dượng là người duy nhất còn lại của gia đình con…
– Không đúng! Con còn ba ruột của con! Dượng quên rồi sao?
Ông đứng im lặng rồi gật đầu:
– Cũng được đi! Dượng sẽ về liền nhé!
Nói xong dượng đóng cửa lại bỏ đi. Tôi tiếp tục bức tranh vẽ dở, nhưng tự nhiên nước mắt tôi trào ra, nóng hổi chảy suôi xuống mặt tôi. Chẳng lẽ cuộc sống của tơi cứ tiếp diễn như vậy sao?
*
* *
Tại trường, như tôi đã nói do xuống tinh thần, mất niềm tin, tôi mất luôn nhiều bạn bè, tôi ngồi ăn trưa một mình, khi tan học tôi đi bộ lẻ loi về nhà. Tôi nghĩ có lẽ cuộc sống của tôi sẽ tái diễn như vậy suốt quãng đời học sinh trung học của tôi.
Cho đến năm chót của bậc trung học tôi gặp Dạ Lan là đứa cùng học chung ban Mỹ thuật với tôi, tôi thân với Dạ Lan là do làm chung công việc bầu phiếu riêng ban hội họa của nhà trường. Dạ Lan là một cô gái ngổ ngáo, man dại bất cần đời cứ nhìn cô là biết. Tóc để dài, môi tô mọng đỏ, mắt đuợc trang diểm thật kỹ. Đôi chân dài và cách phục sức thật khiêu gợi. Tôi thì lại cảm thấy thoải mái khi ở bên cô vì có thể cô là mẫu người không đạo đức giả.