Mụ Bảy choi choi như bị sập bẫy, hai chưn đung đưa đạp gió, khúc hông xoay mòng mòng như đòn bánh tét nấu quá chin. Mụ giữ thế bằng hai cùi chõ mà nhún cái đít để nhận cú nắc của tôi. Miệng mụ ê ê như người ngủ mớ, mụ kêu rền lên: sướng quá, sướng quá, anh ơi.
Tôi gác hai giò mụ lên vai, mụ Bảy gồng người làm đau oằn vai tôi. Trời ơi, thân hình mụ bày trọn đủ cả lườn, hông và ngực. Tôi còn thấy rõ từng hơi thở lên xuống của mụ và cặp vú lao chao lắc lư như hai miếng đập ruồi khua loạn xạ. Tôi bợ hông mụ Bảy mà đụ ùm ùm.
Tôi mượn dịp này nhắn nhủ mụ Bảy: bữa nay anh đụ em rồi thì em ra về. Tiền phố vợ anh có để lại nhưng em đừng cầm, bởi em mà cầm là vợ anh nghi ngay. Để chiều bả dìa, anh nói là em không tới. Mai em ráng tới sớm nhận tiền, rồi đợi khi bả đi làm lại ghé sau, anh chờ nghen.
Mụ Bảy đang được bơm đã đời nên ngỏ ý tặng tháng tiền phố tháng này không nhận. Tôi xua ngay cái ý tốt của mụ vì dấu đầu lòi đuôi chỉ có nước lộ hết. Vả lại, tôi cũng mong là chuyện gì cứ giữ sòng phẳng như trước giờ thì chuyện ăn vụng của tôi mới bền lâu được.
Phương chi giờ có thêm mụ Bảy thì vợ tôi cũng đỡ bị tôi phá quẩn chưn. Để bả có giờ nghỉ ngơi, chớ tối nào đi làm về mệt bức hơi, lại lo nấu nướng bữa ăn, rồi khuya lại bị tôi rọ rẹ thì còn sức đâu chịu mãi. Tôi định từ nay mỗi tuần chỉ rờ mó bả một hai lần thôi, còn dành sức để dượt với mụ Bảy. Mụ cũng đỡ nứng mà tôi cũng có chỗ vô ra chút chút.