Hổng hiểu khi hai bà òn ỉ nói chiện với nhau, bà vợ tôi có xì ra cái tật ham hố của tôi không mà mụ có gì đều bộc toẹt kể hết với vợ tôi ráo. Chiện đàn bà tưởng là hổng nói lời xí xọn, dè đâu mấy bả nói tục còn quá cha bọn đàn ông. Mỗi lần vợ chồng tôi ăn cháo ăn chè hì hú với nhau giữa đêm khuya tịch mịch, vợ tôi lại đem ra kể vanh vách cho tôi nghe.
Khi đó, trong lòng thì khoái, muốn nhào thử đại mụ Bảy một phen mà hổng tìm đâu ra dịp. Tai nghe bà vợ nói phải làm bộ như bỏ bên ngoài, có khi còn bày đặt mắng át bả tào lao xía vô chiện đời thiên hạ. Thế nhưng càng biết về mụ Bảy bao nhiêu thì lòng tôi càng nôn nóng muốn chụp đụ mụ bấy nhiêu.
Nhứt là khi vợ tôi ca kệ về bộ vú vĩ đại của mụ Bảy, bả vừa nói vừa chụm hai bàn tay lại ra dấu bự tới cỡ nào, làm tôi muốn chảy nước miếng. Thấy bản mặt tôi lịt lịt một đống, bà vợ biết liền tật háu ăn không bỏ của tôi. Bả chọc quê tôi một dề là vừa nghe nói tới vú bự đã hớt ha hớt hải như chó tháng bảy. Tôi phải làm bộ la um cho bả êm, mà trong lòng thì rậm rực rậm rực.
Đêm đó, chết sống tôi cũng phải đè bà xã ra trả thù dân tộc. Thì đành vậy chớ sao. Chưa mò được mụ chủ phố thì sẵn bánh ú, mu cua đồ nhà xài tạm đỡ ghiền. Tôi đụ kìn kìn khiến bà xã bẻo nhẻo bèo nhèo, và giữa cơn “ ô mê lý, mê ly “ thì tôi cất giọng nịnh bà xã luôn: đọ, em thấy chưa, đâu có đồ nào ngon lành hơn đồ em. Bà xã cứ nhè bả vai tôi mà thụi, mà ngắt, tôi hổng hiểu là bả ưng được tôi khen hay ưng tôi làm bả đã.