Sau này mò bóp và bú nút hoài, lại đẻ thêm bầy nhóc, vú bả mềm xèo vậy mà bả hở cơ là tôi vẫn nhìn say sưa như mới thấy lần đầu. Sáng sáng bả thay đồ đi làm, dù đang còn nằm lơ mơ tôi cũng xốc ngay dậy. Tôi lăng xăng chạy tới đòi phụ bả. Tôi lấy cái chuối chiêng, tôi mở nút áo, quàng áo nịt vô và gài cái móc phía sau cho bả.
Nói thì xuôi rót mà tôi cà quay cà quay sửa tới sửa lui, bợ bên này, nưng bên nọ, ngắm nghía chê chỗ này cao, chỗ kia thấp. Mục đích là ôm xà quầng cặp vú bả nhét vô nhét ra và tiện tay bóp vần một lát. Bả thừa viết tôi lợi dụng nên tự ái được anh chồng o bế hà rầm nên vừa doãi ra mà vừa cứ muốn tôi bện vô.
Có bữa bả thức trễ, hối hả lo đi cho kịp giờ, nhưng tôi cò ke chọc phá bả cũng phải rịn lại chút chút mới xong. Bả xỉ vô trán tôi muốn móp méo, than rầm trời là mặt dê tổ chảng, ấy thế mà tôi bữa nào ngủ quên là bả kêu thức hơn thúc lính xung phong. Bả giả bổ chê: trưa trờ trưa trật còn lăn qua lộn lại, cốt là tôi phải tỉnh ngay để tới mặc áo cho bả.
Bây giờ ôm Bảy trong vòng tay đéo cái nào nghe óc ách cái đó mà đầu óc cứ nghĩ loạn xạ đâu đâu. Tôi phải gò lưng, trợn mắt dọng lien tục như súng nổ ra phan cho tới khi ọc ọc lên như con gà bị ói. Rồi tôi sụm luôn xuống người Bảy mà thở phì phì.