Tôi mở giọng khàn khan như người bịnh nặng: tui đau bụng quá chị Bảy. Suốt đêm đi té re muốn xỉu luôn, giờ bả đi làm tui lại muốn đi nữa. Đâu nhờ chị lên kiếm dùm chai dầu thoa cho tôi chút coi có đỡ hôn. Chị giúp tui chớ mệt quá tui cũng hổng nhớ để đâu nữa.
Mụ Bảy rợm muốn từ chối nên tôi lại vội la lên ối ối và làm bộ muốn ói mửa. Mụ ngập ngừng một chút rồi làm như than vãn: chèn ơi, ổng đau lệt bệt mà bả còn ham đi làm, hổng nghỉ mẹ nó một bữa ở nhà lo cho ổng. Tôi càng rền rĩ rên lên dữ hơn.
Tôi nghe mụ Bảy na lệt bệt tấm thân nặng kịch của mụ trèo lên cái thang gỗ. Cái gác tối thui nên mụ bị chóa, hỏi ròng riết: chớ đèn đâu hổng thắp để tối mù vậy nè. Tôi đổ lỗi tại đau quá nên ngồi dậy hổng nổi và chói mắt nữa, mụ Bảy lồm cồm bò vô chỗ tôi nằm. Mụ đưa tay quờ quạng tìm, tôi nhẹ xích mình ra cho mụ chạm vô. Mụ giựt mình la lên: chèn ơi, sao người anh nóng dữ vậy, đau làm sao.
Tôi càng rên hừ hừ và ôm lấy bụng lăn tròn. Mụ Bảy lấy tay giữ tôi nằm yên và hỏi thúc: dầu gió ở đâu. Căn gác có chút bẻo, cao giáp nóc nên nằm thì dễ còn ngồi cứ phải lom khom. Mụ Bảy loi choi như gà mắc đẻ, hỏi tôi chỗ để chai dầu. Tôi làm bộ nói đâu bên vách trong, hổng nhớ nữa, chị chịu khó vói qua lấy dùm, rồi lại ôm bụng mà la.