Tôi bực vì bị cấm vận nên hổng muốn tắm nữa. Bà xã đẩy tôi vô biểu rửa ráy đi, tôi không nghe. Bả la lên nho nhỏ: chèn ơi, suốt ngày đi tá hỏa, mồ hôi chua òm, cha nội hổng tắm chịu gì nổi. Tôi xụ mặt lè nhè: ai biểu, cấm người ta.
Bà xã đang bực cũng phải phì cười. Bả năn nỉ tôi: thôi, xin lỗi, vô đi, em đợi. Cái tiếng “ em “ là sợi dây thòng lọng xiết cổ tôi, còn làm sao từ chối được nữa. Tôi cun cút đi vào, xối đại mấy lần rồi vọt ra. Bà xã tròn xoe mắt, nhưng thấy thà “ méo mó, có hơn không “ nên cũng tha tào tôi cho được việc.
Hai đứa theo đuôi nhau bò lên cái thang. Bà xã lồm cồm leo trước, tôi lóp ngóp leo sau. Dòm thấy cái váy hỏng hơ phía dưới, lờ mờ thấy hai hàng chưn ngọc của bả và đồng thời nhận ra bả cũng hổng cần bận quần lót, tôi thấy mở cờ trong bụng. Tôi hỏi chọc: bộ má nó nực lắm hả mà để tơ huơ ra vậy. Bả cũng không vừa nên chót chét nói lại: biết tỏng tòng tong rồi còn làm bộ tra vấn. Thì để tôi bận lại vậy. Đến phiên tôi phải vuốt xuôi: nói chơi mà má nó cũng dễ gây.
Miệng thì nói mà tay tôi thì lấm lét thọt vô trong đùi bả tha lên cái mông vợ bóp một cái thiệt ngọt. Bả hất tay phủi lia, nhưng bàn tay tôi đã chuyển sang một thế “ nhứt dương chỉ “ khác, nên bả ré lên kẹp chặt hai giò lại, rúm người, hổng bước tiếp lên nổi.