Nói xong câu dó, Hòa đứng dậy mở cửa, tiễn em ra xe.
Cũng vừa lúc ấy, chiếc xe mà hai chị em nàng mong đợi cũng vừa trờ tới. Quần áo Toàn xốc xếch, tóc tai rối nùi, hai mắt trỏm lơ, chàng chạy xuống mở cửa xe cho Mỹ. Cô nàng cũng chân thấp chân cao, áo quần bèo nhèo, tóc tai rũ rượi đang lê từng bước để vào nhà.
Thuận mở to mắt, kinh hoàng nhìn người yêu hai chân run rẩy đang cố làm ra vẻ lịch sự tiễn Mỹ đến tận cửa nhà.
Thuận chịu hết nỗi. Bao nhiêu giận hờn, ghen ghềt, uất hận dâng lên. Nàng không dủ can đảm để đứng đó mà chứng kiến đôi trai gái đang lết từng bước và đi hết nỗi sau một đêm hành lạc.
Thuận. nhảy vào xe, mở máy phóng chạy. Sau mấy giây ngỡ ngàng dứng chôn chân như bị trời trồng, Toàn chợt bừng tĩnh. Chàng lật đật phóng lên xe đuổi theo.
Thuận chạy nhlt bất kể trời dất. Đèn xanh đèn đỏ nàng cũng chẳng màng tới. Nàng muốn đi thật xa. Càng xa con người ghê tởm nầy chừng nào càng tốt chừng nấy. Nàng liếc nhìn kiếng chiếu hậu, thấy xe Toàn vẫn bám sát đằng sau. Thuận càng chạy nhanh hơn.
Đến một ngã tư. Đèn vàng vừa chuyển sang đỏ. Thuận nhấn ga cho xe phóng qua luôn.
Tiếng xe thắng gấp rít trên mặt đường nghe đến rợn người. Rồi tiếp theo là một tiếng “ầm” vang lên phía sau xe nàng. Thuận hốt hoảng nhìn lên kiếng chiếu hận. Chiếc xe Toàn đang nằm bẹp dúm dưới hàng bánh den đủi, to lớn của một chiếc xe vận tải hạng nặng…