4 năm sau, dường như kí ức trong tôi về 2 chị em đã mờ đi khá nhiều, suốt 4 năm ko một liên lạc gì với 2 người thì một ngày, chị bất ngờ liên lạc với tôi, khi đó tôi đã là một kĩ sư. Chị báo rằng chị đã về Việt Nam và chị muốn mời tôi đi uống café. Rồi cũng đén khi gặp chị, chị về là để dự đám cưới Huyền và cũng là chuyển lời tới tôi mời tôi tới bữa tiệc, Huyền cưới, đó đúng là một tin vui, cuối cùng Huyền cũng tìm được bến đỗ cho mình và tôi chúc mừng người con gái đó. Khi gặp chị, tôi cũng đã gặp con gái chị nó cũng hơn 3 tuồi, một đứa bé xinh xắn và kháu kỉnh.
– Chị tái giá lâu chưa sao ko báo cho em, cháu bé xinh quá.
Chị cười và bảo:
– Chị đâu có tái giá, đây là con của chị và chồng cũ mà, chả phải em cũng biết anh ấy sao. Bé là cục vàng của chị đấy.
Câu trả lời khiến tôi hơi chột dạ, suốt những ngày trước khi anh chết tôi có thể chắc chắn rằng tôi là người duy nhất làm tình với chị và xét theo tuổi của bé thì cũng đúng là rơi vào thời điểm đấy. Chị đánh trống lảng và chuyển sang chủ đề khác. Cuộc trò chuyệ cũng rất vui.
Ngày gặp lại Huyền trong tiệc cưới Huyền cũng vui khi gặp tôi, em vẫn xinh tươi và dễ thương như xưa, vẫn vẻ tinh ngịch và nhìn em còn “ngon” (:mrgreen:) hơn trong bộ vấy cưới. Chúc mừng cả 2 đã tìm được hạnh phúc của mình và lòng tôi cũng nhẹ đi rất nhiều
END