Giờ chúng ta hãy mô tả một chút về nhan sắc chị Kim Anh nhé! Vì là người Việt gốc Hoa nên cặp mắt chị chỉ có một mí, long lanh, đen láy, ngời sáng và sắc sảo hàng mi vút cong ; chính cặp mắt sắc lẽm như dao cau này đã khiến cho Lợi phải chết mê chết mệt chỉ trong giây phút. Ngự trị trên khuôn mặt trái xoan hơi dài là vầng trán cao còn sống mũi tuy hơi thấp nhưng lại rất gọn gàng nằm cân đối giữa hai gò má bánh bầu phinh phính và nằm trên chiếc cằm lẹm xinh xắn là cặp môi hình trái tim đều đặn, mềm mại, thắm đỏ, quyến rũ một cách tự nhiên cùng với hai lúm đồng tiền dễ thương ở hai bên khóe miệng. Tất cả đều không thể nào qua mặt nổi nét gợi tình nhất của chị đó là chiếc răng khểnh duyên dáng và mái tóc dài đen nhánh, mềm mại, óng ả, mượt mà, tha thướt buông phủ đến giữa lưng mà bất cứ thằng đàn ông con trai nào vừa mới nhìn qua cũng đều phải về nhà nằm mơ nằm mộng viễn vông. Đương nhiên, vì chỉ là một thằng con nít mới có mười bốn tuổi đầu miệng còn hôi sữa nên Lợi nào dám đèo bồng, đỉa sao dám đeo chân hạc nhưng vì sự cố chữ tình bất chợt xảy ra cho chị Kim Anh, do nó có phần số đào hoa thành thử ra dù muốn dù không, nó vẫn không thể nào vùng vẫy thoát ra được lưới tình mà ông tơ bà nguyệt giăng sẵn an bày, trói buộc chị Kim Anh và nó thành một cặp tình nhân hiện hữu trên thế gian. Một buổi tối thứ năm, khoảng 8 giờ rưỡi, sau khi học bài xong, buồn buồn chẳng biết phải làm gì thì bỗng chuông điện thoại nhà nó reo vang inh ỏi ; chị Hường nhấc máy lên rồi nhìn nó nói :
-Nè Út, có bà nào kiếm mày né! Chết chưa, thiếu nợ người ta bị người ta gọi điện đến nhà đòi, thấy chưa?-Chị Hường đùa
-A lô, xin lỗi ai ở đầu dây vậy?
-Em có phải…tên Lợi? – Giọng một phụ nữ đon đã bên tai- Em có biết chị Kim Anh không vậy?
-Dạ biết. Có chi không vậy chị?
-Chị Anh đến quán Cây Phượng của chị uống bia nhiều quá nên say giờ về hổng nổi. Chị ấy nói là có biết em và còn cho chị biết số điện thoại nhà em. Chị ấy nhờ chị gọi em đến đưa chị ấy về.
-Vậy hả chị? Dạ, em đến liền!
Khi Lợi vừa đặt máy xuống, chị Hường liền hỏi giọng hiếu kỳ :
-Chuyện gì vậy em?
Lợi thuật lại đầu đuôi câu chuyện nghe được qua điện thoại, chị Hường liền hối nó :
-Em đến đó liền đi. Tưởng ai chứ chị Kim Anh chỉ ở có một mình thôi, vậy em cố gắng mà lo cho chỉ, không thôi tội nghiệp chỉ.
-Chị Ba, em mượn chiếc xe Dame của chị nghe- Tuy mới có mười bốn tuổi nhưng Lợi đã sớm biết chạy xe Honda.