Nói xong, nó mới sực nhớ ra rằng chị Kim Anh đã say bí tỉ rồi thì làm sao mà nghe nó nói được chứ ; sau khi gạt chống xe đàng hoàng cẩn thận rồi, một tay nó vẫn ôm giữ người chị còn một tay mò từ nơi ngực xuống đùi chị để kiếm chìa khóa cửa trong túi áo hay túi quần chị. Phải mất một lúc lâu sau, bàn tay phải của Lợi mới móc được cái chìa khóa Yati để sâu trong túi quần phải của chị Kim Anh rồi tiếp đó, nó khóa cổ xe lại, dìu chị xuống xe, bước vài bước đến cửa và dùng chìa khóa mở cửa. Chỉ cần kéo cánh cửa sắt rộng khoảng 0,5m là nó ôm chị Kim Anh lách người bước vào trong vì cả nó lẫn chị không ai mập mạp, to con cả ; việc đầu tiên là tạm thời nó dìu chị ngồi xuống ghế salon nơi căn phòng khách tranh tối tranh sáng bởi ánh sáng vàng vọt của ngọn đèn đường hắt vào. Vì căn nhà hai chị em thằng Long đã quá quen thuộc với Lợi nên dẫu không thấy đường, nó vẫn đàng hoàng biết công tắc đèn ở vị trí nào để bước đến bật lên. Đèn vừa sáng rực lên thì cũng vừa lúc đó, chiếc máy điện thoại đặt trên tủ buffe cạnh tivi bỗng réo vang inh ỏi khiến nó phải giật cả mình. Nó nhủ thầm :
-Hổng biết ai gọi vậy kìa? Có lẽ là thằng Long? Được, mày về đây lo cho chị mày đi chứ.
Nó bước đến nhấc máy điện thoại thì ra chị Ba Hường gọi cho nó. Nó nghe giọng chị nhỏ nhẹ trong máy :
-Út đó hả? Chị Anh sao rồi?
-Chỉ say quắc cần câu hết biết gì luôn rồi,
-Vậy em pha chanh nóng cho chỉ uống giã đi! Nhanh đi! Có gì ngủ lại cũng được.