Chị Tuyết có lần đã nhạo tôi:
– Chú và con Vân cứ cà giởn như mới 18 tuỗi không bằng, đã làm cha làm mẹ rồi thì phải ý tứ một chút chứ!
– Ý tứ là sao hả chị, chị giãng cho tụi em nghe?
– Là phải biết giữ gìn, đừng bộc lộ thái quá những cảm xúc của mình.
Tôi bực mình quá nhưng không biết làm sao để đấu khẩu được với chị.
Càng ngày tôi càng bị chị Tuyết ám ảnh, tôi suy nghĩ tìm cách gài bẫy chị. Cả một chương trình cực kỳ khó khăn và mạo hiểm làm tôi thấy vô cùng hứng thú và làm tôi nhớ lại cái quá khứ không mấy đứng đắn của tôi … Sau cùng tôi nghĩ ra được một mưu kế tầy trời. Tôi mướn một căn nhà hẻo lánh ở khu Nhà Bè rồi tôi chờ cơ hội.
Tối hôm đó chị Tuyết phải đi họp ở trường. Tôi quan sát biết là chị hay đi băng qua khu đất trống sau trường để đi về nhà cho nhanh. Tối hôm đó tôi đứng sau gốc cây chờ chị . Khi chị đi ngang qua, tôi lập tức choàng tay qua vai chị để úp một khăn mù xoa đầy thuốc mê vào mũi chị, chị Tuyết vùng vẫy vài giây rồi ngất đi. Tôi ẩm chị lẹ làng đẩy chị vào chiếc xe hơi tôi đậu sẳn gần đó rồi tôi chở chị về Nhà Bè.
Tôi đặt chị lên chiếc giường rồi cẩn thận trói hai cườm tay của chị vào đầu giường. Xong đâu đó tôi lấy một chiếc khăn quàng đen bịt kín mắt của chị lại. Tôi cũng quàng một khẩu trang trước miệng của tôi để khi nói chuyện không ai nhận ra được tiếng của tôi.
Tôi lo lắng ngồi bên giường chờ chị Tuyết tỉnh dậy. Tôi đã cẩn thận báo trước cho vợ tôi là tôi phải đi công tác xa đến 2,3 ngày mới về. Về phần vắng mặt của chị Tuyết thì tôi không lo vì chị Tuyết không bao giờ muốn chúng tôi dòm ngó vào đời tư của chị nên vợ tôi cũng quen không để ý đến việc đi lại của chị.