Suốt ngày hôm sau, nó lo ngay ngáy, chỉ sợ Dần cho nó một mẻ. Nhưng chị dâu nó vẫn vui vẻ như thường, lại còn hay tủm tỉm cười với nó làm cho người nó cứ lâng lâng lên.
Trời chập tối, Dần buông màn cho con ngủ . Nàng ra nằm ở ngoài đi văng thì thằng Hội về. Dần làm bộ rên rỉ run người lên, bảo nó:
– Hội ơi, chị bị cơn sốt rét hành lại ! Sao người nóng bừng bừng mà lạnh từ bên trong cứ run cầm cập. Lấy cho chị cái chăn dạ ở trên trần xuống đi em!
Thằng Hội bắc ghế lấy cái mền dạ mỏng xuống, giũ cho hết bụi , rồi đem đắp cho Dần. Nó lo âu, hỏi:
– Chị có khát nước không?
Vì nó biết người lên cơn sốt rét ngã nước là khát nước lắm. Dần làm bộ yếu đuối gật đầu. Nó đi rót chén nước mang lại . Dần bỏ mền, đưa tay ra:
– Đỡ chị ngồi dậy đi em!.
Thằng Hội vòng tay vực sau lưng Dần, nàng ôm lây cổ nó ngồi dậy. Da thịt đàn bà mềm nũn làm cho nó thấy râm ran cả người . Dần cầm chén nước uống được vài hớp, thì run rẩy, đánh rớt xuống ướt cả áo , nàng kêu lên:
– Khổ chưa, đang lên cơn nóng lạnh, lại bị ướt hết thế này! Em lấy cho chị caí áo thay đi em! Chóng ngoan! Thật không có em ở đây vói chị rồi không biết xoay xở ra sao đây.
Thằng Hội gỡ tay chị nó ra mà trong bụng còn tiếc rẻ, nó mang cái áo cánh lại . Dần quay lưng lại , rồi thay áo ngay trước mặt nó , cả cái lưng trần trắng ngồn ngộn lồ lộ. Nàng nằm xuống đắp mền lại, thằng Hội đang xớ rớ thì Dần rên rỉ:
– Hội ơi, sao mà chị cứ lạnh run lên không biết !
Cả cái khối mền quấn lấy người nàng rung lên bần bật. Nó nghe chị bảo:
– Em lại ôm chặt chị xuống xem có đỡ không! Hồi xưa chị bị sốt rét, mẹ chị vẫn ôm như thế đấy.