Có hồi bả cắc cớ ngồi luôn lên đùi tôi, ngoáy cái mông, cái đít nghe xaò xạc, con cu tôi muốn đội dậy xỉa vô kẽ đít bà. Tôi điếng người nín thở qua sông, nghe tai u như có vỏ ốc đang xì xào ở trỏng. Tôi đẩy bả ra, bả ngã ẻo vô, cù cưa cú cứa như hai người đánh vật. Mỗi lần vậy, bà mở bung áo ra rồi nhứ tôi ngậm bú đi cho đỡ nhớ tới mẹ ở xạ
Thú thiệt là tôi muốn hết sức. Ở đời thiếu chi người mong được mời mọc ngậm bú vú, vậy mà sao nghĩ cũng ghê ghệ Lỡ kh mình bú vú bả rồi tí toáy sờ bóp, giữ hổng đươc đè quất bả thì chết toị Tôi lại đang sung sức, cắm vô lồn nắc ùm ùm, bả cấn thai thì có nước lấy mo úp mặt.
Thế nhưng, kẻ muốn tránh mà bả cứ dụ hoàị Mùa hè nóng, bả đóng
cửa nghỉ trưa và cứ thế mở phanh vạt áo ngờ ngờ đi lượn. Dọn cơm ra, bả cũng để nguyên xi cặp vú ngồi vô bàn. Tôi nuốt hột cơm mà bắt nghẹn lên nghẹn xuống, sặc suạ hoài như bị ma hốt cũng nên. Bả khoái trí cười mím chi thấy nực, bả bỏ chén đứng lên ra vuốt ngực cho tôị
Bả ở xa, tôi còn rậm rực, bả lại gần, ịn nguyên cặp vú tầy huầy, tôi càng muốn đứng tim luôn. Bả vuốt ngực tôi thì ít mà dện hai cái vú lia chia vào lưng tôi thì nhiều, hồn viá tôi muốn bay lạc đi đâu hổng biết.
Bây giờ, phải chứng kiến cảnh khó coi này, tôi lúng túng vô biên. Bả ngủ mà nghiến răng như mối mọt. Hổng rõ bả có giả bộ, giả tảng chi hôn, chớ cái dáng bả nằm coi muốn hoắc cần câụ Bả xạng chưn, xạng tay như người ở rỗi, lông loăn xoăn ngọn gió hiu hiụ Giữa háng nổi thù lu một gò mối nhỏ, con lạch thập thò cái hạt lăn tăn. Tôi nhấp nháy ngón tay, chỉ muốn se se lên đó.