Tôi gắt gỏng truy nguyên chị tại sao thì chị kêu không quen bị bóp vú và lảng tránh lời tôi căn vặn. Tôi huỵch toẹt nói về những trường hợp nghe có bà, có chị bị bọn hải tặc hiếp, bóp cắn nát cả vú, còn bị cắt mất một bên vú đem đi, và thẳng thắn hỏi hay là chị cũng bị trường hợp vậy nên tránh né không muốn tôi nhìn vú. Chị có vẻ lặng đi một lát, rồi tỉnh bơ nói với tôi: anh nói gì nghe mà khiếp. Em không ở hoàn cảnh như anh nói, song em biết đàn ông các anh trăm ông đều thấy vú là bóp, rồi còn hôn và bú chùn chụt nữa. Em không quen cho ai ngậm bú nên ngại. Nói và chị rùng rùng cả người.
Tôi phải xin lỗi chị, chị bảo không sao và hứa hẹn dần dà quen sẽ dành cho tôi tất cả theo ý thích. Tôi chỉ còn nước hôn hít chị và rút lui về chỗ nằm của tôi. Những đêm như vậy, tôi đốt thuốc liên miên, khói bay đầy nhà, chị phải lưu ý: anh đừng hút thuốc nhiều không tốt. Lỡ bị đau, không có vợ con săn sóc. Tôi nói liều thì đã có chị, chẳng lẽ chị không nhận lời cầu hôn của tôi. Chị thở dài dằng dặc buồn.
Có đêm đang ngủ bị khua thức giấc, tôi nghe có tiếng thút thít bên phòng chị. Tôi vội chạy sang, thấy chị đang quì lết trên giường, hai tay chắp trước ngực, mắt hớt hải trợn trừng, miệng không ngớt van xin: tôi van lạy các người tha cho tôi, đừng hành hạ tôi tội nghiệp.