o O o
Sau khi trở về Mỹ tôi vẫn cố gắng giữ liên lạc với nàng. Rồi thì công việc của tôi và nàng càng lúc càng bận bịu đến nổi không có cơ hội để gặp nhau. Bẵng đi thời gian gần bảy tám năm thì tôi nhận được thơ của nàng cho biết là đứa con gái của nàng sẽ qua Mỹ theo diện trao đổi học sinh . Nàng thì mới có công việc mới nên không thể cùng đi qua với con gái nên có ý nhờ tôi chăm nom dùm. Tôi vui vẻ nhận lời.
Hôm đón Sophie tôi cứ hình dung trong đầu hình ảnh một cô bé dễ thương hai má bầu bĩnh, đỏ hồng như thiên thần mà buổi tối hôm nào tôi đã được nhìn thấy. Đến khi Sophie bước ra cùng với cái bảng tên tôi ở trên tay, thì tôi giật thót cả người. Tôi ngạc nhiên không ngờ Sophie lại lớn nhanh như thế. Thân hình và khuôn mặt của cô bé giống y hệt mẹ. Chỉ có khác chỗ đôi mắt đen láy và dĩ nhiên là tươi trẻ hơn. Tôi thầm nhẩm lại thì mới nhớ ra năm nay cô bé đã mười sáu, mười bảy tuổi rồi còn gì.
Tôi đưa Sophie ra xe và chở thẳng cô bé đến trường làm thủ tục. Trên xe cô bé ngỏ ý muốn được trú ở nhà tôi chứ không chịu ở nội trú. Lúc đầu tôi hơi ngần ngại nhưng trước sự khẩn khoản. Tôi đành xiêu lòng nhận làm người giám hộ cho cô bé. Sophie tỏ vẻ vui mừng khi thấy tôi đồng ý. Doc đường cô bé cười nói vui vẻ thỉnh thoảng lại đặt tay vào vai, vào đùi của tôi chẳng chút ngại ngùng. Có lẽ bởi vì dòng máu tự nhiên Tây phương có sẵn trong người của cô bé. Riêng tôi thì rất thích thú vì cảm thấy như đang nhìn lại được hình ảnh của Linda của ngày nào.