– Em cứ ngồi đây đợi chị Lý Hoa, à quên bà Văn Long về để cùng đi chợ Cũ ăn cơm. Chị vào tắm cho nó mát đã. Thu vào nhà tắm, nàng để cửa mở và vọng ra:
– Chị nghe nói em đã có bồ. Chị muốn nghe em kể chuyện về con bồ của em được không? Em cứ ngồi đó nói to lên, chị ở trong này nghe rõ lắm. Thằng Tám nghĩ: mấy bà này kỳ quá, cứ muốn mình kể chuyện bồ bịch của mình cho mấy bả nghe. Có tiếng Thu tằng hắng trong phòng tắm:
– Em không muốn kể hả. Không sao. Tám sợ bà bạn của bà chủ phật lòng nói nhanh:
– Dạ thưa bà, chuyện con bồ của em có gì đâu mà kể. Nó đi bán chè thưng, không có chưng diện gì hết. Nói tới đây Tám ngước lên nhìn tấm kiếng lớn treo nơi vách. Nó giật mình khi thấy bà chủ nhà đang ở truồng đứng trong phòng tắm, chờ nước chảy đầy bồn. Nó nhận thấy bà này đẹp ác. Đẹp hơn bà chủ nó là cái chắc. Ngực bà to hơn, chân bà dài hơn, còn cái mu thì cũng cao hơn mu của bà chủ, nhiều lông hơn và lông dài hơn. Tám say sưa nhìn vào tấm kiếng cho tới khi Thu bước vào bồn tắm, khuất dạng. Nó thở phào, nói thầm: mấy bà nhà giàu này chẳng cần giữ ý tứ gì cả. Treo một tấm kiếng to tổ bố như thế kia ở vào vị trí có thể phản chiếu tất cả những gì trong phòng tắm đã là chuyện lạ, rồi vào phòng tắm mà chẳng cần đóng cửa, lại là sự lạ khác. Họ làm như cái sự họ cởi truồng nó chẳng khác gì lúc họ mặc đầy đủ quần áo. Còn cái bà chủ của nó thật kỳ. Bỗng dưng cho nó chơi đã đời, chẳng mắc cỡ gì cả. Mai mốt bà ta hết giận chồng, về nhà trở lại, không biết bà ấy sẽ đối xử với nó ra sao. Chưa biết chừng bả sẽ đuổi nó đi để tránh nó mách với ông Văn Long về cái vụ nó ngủ với bà? Nghĩ tới đây, Tám thở dài ngao ngán. Nhìn vào tấm kiếng, lại thấy hiện ra bà bạn của bà chủ nó. Tám ngẩn ngơ đứng nhìn bà này đứng lau mình. Bỗng nó nghe bà ta gọi nó: