– Sao em không nắc đi. Chị làm gì mặc chị, bổn phận em là phải nắc đều đều nghe chưa. Đụ đi chứ cứ nằm ì trên người chị thì đến bao giờ em mới “ra”. Tám bị rầy, nó cảm thấy tự ái của thằng con trai bị thương tổn. Sao nó dở hơn người đàn bà này quá vậy. Vì tự ái, thằng Tám hít một hơi dài, rồi nhắp nhắp liên hồi, nhắp như vũ bão. Tiếng nhọp nhẹp nghe rõ mồn một. Thằng Tám tưởng tượng con cu của nó là cái chày và âm hộ chị Thu là cái cối, và nó đang giã gạo trong đêm khuya. Thu lại chuẩn bị để xuất khí một lần nữa. Nàng ngừng sàng sẩy để đón nhận khoái lạc. Khi nàng xuất khí nàng rên to lên một tiếng rồi nói lảm nhảm:
– Đụ chị nữa đi, đụ đi đừng ngừng. Ui, ui chị sướng quá, em giỏi quá. Chị yêu em quá. Bỗng thằng Tám rùng mình một cái mạnh. Cu nó ngóc ngóc trong âm đạo, rồi giựt giựt liên hồi. Kế đó là một tia tinh khí bắn ra vào tận trong sâu của cơ thể chị Thu. Tinh khí bắn ra mãi dường như bất tận. Tinh khí càng ra thằng Tám càng thấy sướng. Nó thở dốc như người hụt hơi, buông tay nằm trên người chị Thu. Nó tưởng như bao nhiêu khí huyết trong người nó đã theo dương vật nó tuôn đã dợm ngồi dậy thì Thu đã ôm lưng nó kéo nằm xuống, không để cho con cu rời khỏi âm hộ. Kế nàng áp dụng kỹ thuật co thắt bắp thịt trong âm đạo để vắt cho hết, không còn một giọt nhỏ tinh khí nào còn sót lại mới thôi. Một lúc lâu, Thu mới đẩy thằng Tám xuống một bên. Tám tài xế há miệng, thở như cái lò rèn, phì phò. Nó mệt muốn chết. Mấy tiếng đồng hồ rồi bây giờ mới ra. Tứ chi nó rã rời. Bị trận này chắc nó phải dưỡng sức lâu lắm. Bây giờ mà chị Thu bảo nó làm nữa, chắc nó sẽ quỳ lạy để xin tha. Thu cũng mệt lắm. Nàng và thằng nhỏ vật lộn với nhau có lẽ đến ba bốn tiếng đồng hồ là ít.
Những tia sáng yếu ớt đã lọt qua khe hở của khung cửa sổ báo hiệu trời sắp rạng đông. Thu mỉm cười một mình: “Bị trận này ngày mai thằng Tám làm gì còn sức mà đi làm, chắc nó phải tạm nghỉ. A, mà nó có thể chạy trốn lắm chứ chẳng chơi. Rồi con Lý Hoa sẽ trách mình ích kỷ”. Tuy lo lắng là thằng Tám có thể không đến căn phòng này nữa nhưng Thu bất cần, nàng chỉ biết hưởng thụ. Hôm nọ nàng đã phá tân một thằng nhỏ 18 tuổi. Hôm nay lại làm thịt một tên 21tuổi, hên quá!Có tiếng ông Van Long thở dài sườn sượt. Từ ngày vợ ông bỏ đi đến giờ đã hơn nửa tháng. Ông đã xuống nước nhỏ nhắn bà trở về nhưng bà Long lờ đi. Bà cũng không có mặt ở ngoài tiệm vải hàng ngày. Khi bà tới là để xem xét sổ sách hoặc tiếp vài người mà bà đã hẹn trước. Bà giao cho cô Sáu Vàng, một nhân viên tín cẩn thay bà trông coi hết mọi việc. Ông Van Long biết bà vợ đến ở nhà bà Thu, bạn của bà, ở cao ốc có tên là Cửu Long, đường Hai Bà Trưng nhưng ông không muốn đến đó để gặp bà. Còn đến tiệm vải để gặp bà thì mất mặt quá. Nhân viên tiệm vải sẽ coi ông ra thứ gì nữa. Ông biết chán vì ông đã bất lực nên bà mới bỏ nhà ra đi. Ông tin chắc trong nửa tháng qua bà đã cắm sừng ông, điều đó ông chẳng cần. Ông đã trở thành người bất lực vĩnh viễn thì làm sao ông có thể cầm bà đi ngủ với trai?Bà mới có ngoài 30 tuổi, xuân tình phơi phới thì ng n cấm bà đi tìm trai cũng chẳng khác nào cấm một đứa trẻ không được kẹo trong khi có hàng chục hũ kẹo được bày la liệt trong nhà nó. Bây giờ sự thể đã như thế này, nếu bà vợ ông trở về mà rồi bà còn đi ngủ l ng nh ng với trai hay với bất kỳ ai thì ông cũng hứa với bà ông sẽ làm ngơ. Bỗng ông Long nghĩ đến những vụ đấu thầu. Khối bạn đồng nghiệp của ông đã trúng thầu nhờ họ dâng em vợ, chị vợ hay cả vợ của họ nữa cho mấy tên quan nam, quan sáu có quyền thế. Nếu bà Long mà chịu hy sinh giúp ông như kiểu các bà kia đã hy sinh giúp cho chồng thì đỡ cho ông biết mấy. Khổ nỗi bà chẳng bao giờ ngồi nghe ông nói đến 10 phút thì làm sao ông có thể nói rõ cho bà những chuyện như thế. Ông Van Long lại thở dài. Khổ quá!Ông muốn tự vận chết đi cho rảnh nợ đời. Nhưng ông còn bà mẹ và mấy đứa em ở dưới tỉnh nên ông chết không đành. Suy tính đến 2 ngày ông Van Long mới quyết định gởi cho bà một cái thơ. Thôi thì mình xuống nước để bả về quán xuyến việc nhà. Thằng Tám tài xế và chị bếp coi bộ hơi lộng rồi đa.