– Lúc nào cũng có thám tử, cảnh sát theo dõi em. Vậy tốt hơn em dừng có về nhà. Tối đến chỗ chị ngủ, ông cò biết em ngủ ở chỗ chị thì sẽ để cho em yên thân. Tám tài xế nghe lời. Nó sợ bị mời về Cục cảnh sát vào lúc nửa đêm thì khổ. Lý Hoa cũng dặn nó đừng về nhà ăn uống gì cả, nàng sẽ dắt nó đi ăn mỗi buổi tối. Hôm sau thằng tám đến căn phòng nơi mà nó đã ngủ với bà chủ hôm trước. Ra mở cửa cho nó không phải là bà chủ mà là một phụ nữ khác. Bà này đẹp hơn bà chủ, sức dầu thơm ngào ngạt. Tám khựng lại, nó hỏi:
– Dạ thưa bà, em có hẹn với bà chủ của em tại căn phòng này. Đúng là số phòng 1A đây mà.
– Bà chủ em tên gì?
– Dạ. . . bà Văn Long.
– Phải rồi. Bà chủ em đến ở chung với chị. Bà đi có việc, em đợi một lát. Tám bước vào ngồi nơi ghế ở trong phòng khách. Nó lấy làm lạ. Tuy bà chủ nói bà ở nhờ phòng một người bạn nhưng đêm hôm trước lúc nó ngủ ở đây sao không thấy bà này. Chắc bà này là chủ căn phòng. Bỗng bà kia, tức là Thu, bạn Lý Hoa hỏi thằng Tám:
– Chị nghe nói em có biệt tài đấm bóp phải không? Tám ấp úng:
– Dạ dạ thì em cũng đấm tàm tạm vậy thôi. Nghề của em là tài xế, em chỉ đấm bóp chơi chơi thôi chớ đâu phải thợ tẩm quất thứ thiệt. Nói xong thằng Tám cười ngượng ngập.
– Uả, chị nghe chị Lý Hoa nói em đấm nghề lắm kia mà. Thôi đừng có dấu nghề. Lát nữa đi ăn xong về chị sẽ nhờ em đấy. Tám hơi lo ngại. Sao bà chủ giới thiệu ẩu vậy kìa! Mình đâu có phải thợ đấm bóp. Bây giờ, à, tối nay bà này bắt mình đấm rồi bà chủ bắt mình đấm nữa, chắc là mỏi tay chết luôn. Nó đang nghĩ ngợi thì Thu bảo nó: