“Khoảng hai tháng sau, thì cha mẹ của cô gái ấy đến nhà gặp ba anh để xin gả con gái cho anh. Thú thật với em là anh cũng bất ngờ trước sự việc xảy ra. Dĩ nhiên là anh từ chối. Họ quay trở lại lần thứ hai, rồi lần thứ ba. Lý do họ nói rằng con gái họ chỉ muốn lấy người đàn ông đã cứu mạng và đã đụng chạm da thịt cô ấy. Anh dở khóc dở cười giải thích nhưng không đả thông được suy nghĩ của họ. Lần thứ tư gặp cha mẹ cô gái thì anh bực mình và nói môt câu nói mà sau đó anh hối hận mãi trong lòng. Ba anh nói nhà Phật dạy là “khẩu nghiệp”. Trong lúc bực bội, anh đã nói không một chút lễ độ với họ -Hai bác về đi, tôi có lấy vợ thì lấy vợ thị thành, chứ không lấy gái quê. Ba anh nạt lớn.nói -Ðừng hỗn. Anh nhận ra ngay lỗi mình, định xin lỗi họ thì đã quá trễ. Mẹ cô gái giận đến nhăn nhúm mặt. Bà ấy lầm bầm tiếng gì đó trong miệng rồi chỉ tay vào anh nói một tràng tiếng lạ, câu cuối cùng bà ấy nói anh nghe hiểu được là -Cậu sẽ không lấy được gái thị thành, chỉ ôm được gái quê thôi. Bà ấy nói xong rồi vung tay vẽ ngoằn nghoèo trên không cái gì đó, quay chào ba anh rồi ra về. Anh cũng không để ý lắm chuyện xảy ra hôm đó.
Cho đến khi anh trở laị Sài Gòn để tiếp tục năm thứ ba trường Luật. Anh phác giác ra môt điều kinh khủng nhất xảy ra cho anh….”