Sau hơn một tháng thì thầy cho anh “ xuống núi”. Những gì thầy dạy anh đã chuyển hóa suy nghĩ và nhận thức của anh rất nhiều. Anh nhìn sự viêc xảy ra xung quanh bằng con mắt khác. Và cái gì cũng thấy mới mẻ.
Cũng chính vì vậy mà khi về gặp lại em anh mang cõi lòng mới mẻ không vướng mắc. Nhưng em biết không, chính em mới có cái chìa khóa giải thoát anh khỏi lời nguyền kỳ dị kia.”
Tôi ngạc nhiên nhìn Hùng hỏi:- Em …Em có cái chìa khóa?… Hùng ôm tôi vào lòng. Cúi xuống hai gò vú tôi. Hùng hít một hơi thật sâu ở đó.Rồi tiếp tục:
“Em biết không khi vừa đến phòng và ôm em vào lòng anh đã cảm thấy có cái gì đó lạ thường ở em. Khi anh vùi mặt vào cổ em, rồi vào vú em, anh nhận ra cái “khác thường” đó. Em ơi, da thịt em thơm mùi sữa của đất, của hương đồng cỏ nội. Em không dùng nước hoa của em thường dùng. Cái mùi hương của da thịt em là mùi sữa ngọt…
Như tía chớp sáng lòe trong đêm đen giông bão, tôi nhận ra cái cốt lõi của vấn đề. Hùng dưới ảnh hưởng của lời nguyền chỉ có thể bị kích thìch bởi những người con gái của ruộng đồng. Da thịt con gái thơm mùi lúa mới, mùi của sông nước, mùi của đất. Lành và Liên đều như vậy. Tôi còn nhớ mùi hương ngọt ngào của Liên, ở đêm trăng tôi và Liên hôn nhau. Tôi nhớ Liên hôn hít vú tôi và bảo :Vú chị thơm quá. Lần đó tôi cười bảo Liên -Chị có xức nước hoa. Nhưng khi Hùng đi vắng, tôi sinh hoạt như Liên như Lành. Suốt ngày ngoài đồng. Và muà luá chin đã ươm thơm mùi sữa ngọt trên da thịt tôi. Tôi mê mùi sữa đó nên ôm cả bó bông lúa chin vế phòng ngủ. Cả tháng nay, tôi không dùng loại nước hoa đắc tiền mà tôi vẫn thường dùng. Ðiều quan trọng là Hùng đã được giải thoát khỏi lời nguyền và yêu tôi. Cho tôi trọn vẹn ái ân vợ chồng.