Ðêm thứ hai ở nhà chồng, Hùng nhấc bổng tôi lên giường. Hùng cởi tung quần áo của tôi. Không một mảnh vải trên người tôi nên Hùng tha hồ vuốt ve, mơn trớn. Hùng dùng môi và lưỡi mấp, liếm vú tôi. Hùng dùng miệng nút vú rồi dùng lưỡi xoay vòng trên đầu vú tôi. Ðầu vú tôi căng nhọn, Hùng cắn nhẹ xuống bụng rồi dùng tay vuôt lông bướm tôi, ngón tay Hùng lại len lỏi vào khe động của tôi. Hùng hỏi tôi – em có sung sướng không. Tôi bẽn lẽn gật đầu. Hùng lại hỏi –em biết anh thich nút của em không. Tôi rên nhỏ, dang rộng hai cặp đùi thon dài chờ môi lưỡi Hùng. Hùng cúi xuống. Và một lần nữa Hùng đưa tôi đến tột đỉnh. Tôi lại ngủ quên cho đến khi nữa khuya thức giấc. Tôi lại nghe tiếng rên rỉ. Lần này tôi đã biết xuất xứ của nó nên tôi lười lỉnh nằm yên. Chờ cho đến khi Hùng về giường. Tôi quyết định hỏi thẳng Hùng để hiểu tại sao.
Tôi biết lúc Hùng trở lại phòng, nhưng lại đổi ý không muốn trực diện để hỏi Hùng về việc xảy ra tại thư phòng và giả vờ nhắm mắt ngủ. Hùng nhẹ nhàng đặt lên trán tôi một nụ hôn nhẹ rồi cũng ngủ say. Có cái gì đó ngăn cản tôi không cật vấn Hùng. Tôi nhận ra ở ánh mắt Hùng môt nổi khắc khoải, một nỗi niềm bất an trong tâm khảm. Tôi rất giống má tôi về sự nhạy bén trong việc nhận xét người và việc. Má tôi vẫn thường dạy tôi rằng khi tôi sống thành thực và đơn giản, tâm thức tôi sẽ trong sáng và do vậy sẽ nhìn thấu được nhiều khía cạnh của đời sống với sự thật không dấu diếm che đậy. Câu nói má tôi thường hay sử dụng là –không có bàn tay nào che hết ánh mặt trời. Tôi cũng nghĩ vậy về việc xảy ra giữa tôi và Hùng