Don chỉ kịp “ờ” lên một tiếng thì tiếng cửa trước đóng “ầm” lại. Anh lại lật đật bước trở vào bồn tắm mở nước nóng xã hơi, mà trong lòng tiếc hùi hụi. Năm phút sau anh tận hưởng thêm một dòng nước sền sệt nóng hổi phuột vào lòng bàn tay của anh. Anh lim dim đôi mắt , rồi đưa tay lên liếm hết chất nhờn đó !
Lựu bước ra cửa khách sạn với bộ đồ được chỉnh lại ngay ngắn. Nàng ngoắc tay ra hiệu cho anh Ben trờ xe tới. Xe của anh Ben bon bon nhắm theo đường 3 tháng 2 chạy thẳng.
– Còn một đứa nữa hả, mấy giờ tới, đi gấp được không ? – anh Ben lên tiếng hỏi Lựu.
– 5 giờ chiều, ảnh là Việt Kiều bên Úc, tên Minh, 27 tuổi – Lựu trả lờ , ngưng một lát rồi nói tiếp: trẻ hơn …
Chiều đó. Cũng như Don, Minh bước xuống phi trường ngơ ngơ ngáo ngáo bị mấy anh chàng tắc-xi bu quanh nên tỏ ra lúng túng. Xe của anh Ben lúc đó cũng vừa trờ tới. Lựu thấy đám đông đang bu quanh một anh chàng thanh niên mặt trắng trông có vẻ khờ khạo, nên vội vàng mở cửa xe chạy tới.
– Anh có phải anh Minh không ? Xin lỗi anh, em tới trễ vì bận đưa ba em đi bác sĩ -Lựu ra vẻ hối lỗi, thành khẩn giải thích .
– Không sao đâu ?- Minh trả lời cụt lủn mắt nhìn sơ trên thân thể nở nang của Lựu.
– Anh Minh, anh có chuyện gì không, bộ anh không khỏe hả, sao mọi người bu ở đây nhiều quá vậy- Lựu vừa nói vừa xách tay Minh tách ra khỏi đám đông.
– Anh vừa bước ra đây lớ ngớ tìm em thì bị một thằng chạy xe ngang giật phăng cái đồng hồ trên tay của anh.
– Trời , anh có sao không ?-Lựu ra vẻ quan tâm – Em có dặn trong email với anh rồi, cẩn thận mờ.
– Anh không sao, hơi bị trầy tay chút xíu thôi.
– Đâu đưa đây cho em coi … trời ơi sao dữ vậy nè – Lựu giả vờ hoảng hốt, chu đáo.