Ông chủ cũng đã tỉnh táo trở lại, và ông cũng đã nhận ra điều tồi bại mà ông đã làm với người tớ gái mà ông vẫn thương như con. Mặt ông cúi gằm xuống đất như tội đồ đang đứng trước vành móng ngựa. Hai bàn tay ông nắm lại với nhau đặt giữa hai đầu gối, người ông rũ xuống tor6ng htậ thảm hại. Ông nói trong cổ họng:
– Xin lỗi con. Ông có ý định cưỡng hiếp con đâu ông chỉ vì không cầm lòng được khi nhìn thấy con đẹp như vậy.
Tôi biết ông nói thật như ông chưa từng gạt tôi bao giờ. Tôi biết mình cũng có lỗi trong chuyện này. Nếu tôi ăn mặc kín đáo một chút thì chuyện đã không xảy ra. Bây giờ thì nói gì cũng quá trễ, tôi lặng lẽ giúp ông thu xếp đồ đạc rồi trở về phòng mình nằm thổn thức trong uất ức nghẹn ngào. Tôi muốn hét lên thật to cho đã cơn tủi nhục, nhưng lại sợ bà chủ nghe thấy. Tôi bây giờ như người bị cướp, không còn gì để mất, trong lòng luôn cảm thấy trống rỗng và hụt hẫng, chẳng gì có thể bù đắp được.
Từ sau hôm cưỡng hiếp tôi, ông chủ trở nên quan tâm và săn sóc tôi nhiều hơn, có lẽ ông muốn chuộc lại lỗi lầm của mình. Ông mua cho tôi đủ thứ, cả những thứ tôi cần và những thứ không cần. Có bữa, ông nói với bà chủ:
– Anh định mua cho con Nguyệt cái xe máy để đi chợ cho lẹ. mai một em có cần nhờ nó chở đi đâu thì cũng tiện.