Bà chủ không hề phản đối, nên ít ngày sau tôi đã có xe máy để đi ra đường. Mộ thời gian ngắn sau, ông lại mua cho tôi một bộ áo đầm rất đẹp, nói là để tôi tiếp khách phụ ông chủ mỗi khi nhà có tiệc. Càng ngày ông càng chăm sóc tôi kỹ hơn và thường xuyên hơn. Thế nhưng, mối quan hệ giữa tôi và ông vẫn lạnh nhạt. Mỗi lần gặp tôi, ông chỉ nói một vài câu chiếu lệ rồi tắc tịt không biết nói gì hơn, mắt ông cũng không dám nhìn thẳng váo mặt tôi mỗi khi đứng đối diện. Tôi biết ông còn ân hận về chuyện đã làm. Riêng phần mình, tôi cũng dần thấy nguôi ngoai khi được ông chăn sóc tận tình, nhưng nỗi mặc cảm và tủi nhục thì vẫn ẩn chứa đâu đó trong lòng, thỉnh thoảng nó lại trỗi lên làm tôi khóc hết cả buổi hoặc khóc thâu đêm. Vết rách nơi cửa mình đã lành sau một tháng, nhưng vết thương lòng thì vẫn còn đó. Nó vẫn cứ đau hoài dù ông chủ đã cố gắng hết sức, dù tôi đã cố quên nó đi.
Ba tháng trôi qua, tôi đang dần bình phục, tinh thần tôi đã bớt nặng nề và u uất. Miệng tôi thỉnh thoảng cũng nở được nụ cười với ông chủ, dù chỉ là gượng gạo. Cái cảm giác nhục nhã đang dần qua đi, để dành chỗ cho cái cảm giác lâng lâng mỗi khi tôi nghĩ lại lúc bị ông chủ hiếp. Phải công nhận là, dù là bị cưỡng bức, quan hệ xác thịt với đàn ông thích thú biết chừng nào. Nó cứ như đang đi lạc vào chốn thiên thai, nơi thần tiên hay lui tới. Càng nhớ lại chuyện cũ, tôi càng càm thấy hứng tình một cách thụ động. Háng tôi căng ra, âm hộ trở nên cứng ngắc và nhô cao lên. Đôi lúc, tôi đưa tay xoa xoa âm hộ của mình để tự kích thích cho đã ngứa.