Trung là kỹ sư điện toán,“ thiết kế phần mềm” – chữ dùng ở đây. Hắn tốt nghiệp ưu hạng, Ðại học Stanford, California, Computer Science, Software Engineer. Cái lý do Trung hiện diện lúc này ở Việt Nam – nơi chốn hắn sinh ra và lớn lên, cho đến năm 1975, rời bỏ xứ ra đi- là sau những năm làm việc cho các công ty lớn có tầm vóc ở Mỹ, đột nhiên hắn thấy chán. Trung rơi vào cái khủng hoảng của đời sống máy móc ở Mỹ. Ngày ngày ôm cái laptop, hết “project” này nhảy sang “project” khác. Vợ và hai đứa con gái chiếm hết thì giờ còn lại. Ðến năm ba mươi tuổi Trung nảy ra ý muốn muốn khai phá một con đường riêng cho mình. Hắn âm thầm lấy thêm bằng cấp về Quản Trị Kinh Doanh, chuyện không khó gì đối với hắn. Trung tự viết một số “source code” để có thể cho phép người sử dụng internet mang lên mạng những đoạn phim video mà họ thâu lấy và muốn gởi đến người khác. Hắn mở một trang web, thử nghiệm, và thành công. Hắn đăng ký, trình toà về sáng kiến của hắn và phác giác ra môt mình con chim én không làm nổi mùa xuân. Công ty Utube, Inc được ra đời, Trung làm chủ tịch. Và bây giờ là chuyến đi tìm người cộng tác của Trung. Công ty điện toán Viễn Tượng được đăng ký ở thành phố Hồ Chí Minh. Trung vẫn thích cái tên cũ Sài Gòn hơn là cái tên dài lòng thòng này. Mục đích Trung về Sài Gòn là để tìm kiếm nhân tài của Việt Nam, đủ sức để tham gia vào công việc “thảo chương” hay viết “code”, để phát triển và hoàn tất phần kỹ thuật của sáng kiến hắn đưa ra trước khi các công ty đại tư bản kiểu Microsoft nhảy vào lấy thịt đè người. Cái vấn đề nằm ở chỗ tiền vốn. Vốn Trung ít nên phải tìm lao động giá thấp. Việt Nam là chỗ lý tưởng thỏa đáp nhu cầu này của hắn.
Xem truyện cô gái trong khách sạn năm sao
Vậy mà bây giờ Trung đang chạy theo chân một cô gái, ngu ngơ như một cậu con trai mới lớn lần đầu thấy một cô gái đẹp. Trung lắc đầu, sửa lại chiếc cà vạt trên cổ. Hắn nhìn đồng hồ, rồi gọi taxi. Cuộc hẹn với một tay chuyên cung cấp “programmer” còn khoản ba mươi phút mới tới giờ hẹn. Hình ảnh cô gái với chiếc vòng con rắn đỏ vẫn lẩn quẫn trong đầu Trung. Cho đến tối. Trung xuống ngối ở bar rượu của khách sạn. Trong ánh đèn dịu mờ, ly rươu chát đò trên tay, Trung nhắm mắt thả lỏng tư tưởng, tìm một chút thoải mái sau một ngày nóng bức ở ngoài đường xá chợ vỡ của Sài Gòn. Ðến lúc Trung mở mắt thì một giọng nữ êm như nhung thoáng bên tai hắn:
– Hello, May I share with you your dream?