Trung như muốn nín thở. Cô gái mà hắn chạy theo buổi sáng đang ngồi bên cạnh hắn tự lúc nào. Chiếc áo ngắn trẻ trung bằng lụa trắng lả lơi trên gò ngực. Con mắt kinh nghiệm của Trung cho biết cô gái không mang gì hết dưới làn luạ mỏng. Hai núm vú nhỏ kiêu hãnh vươn cao, khiêu khích. Và hai con mắt rắn ẩn hiện giứa hai gò vú. Hắn không thể lầm người. Hắn xoay người, ngầm hít một hơi thở sâu, để lấy lại phong độ, và mĩm cười:
– Sure. How do you know I’m dreaming? But anyway, are you Vietnamese?
Trung hơi dừng lại chờ câu trả lời. Cô gái mĩm cười:
– Yes, I am. How about you?
Trung xòe tay:
– Tôi tên Trung, hân hạnh được quen với một cô gái đẹp nhất nướcViệt Nam.
Trung nghe tiếng cười trong trẻo, dòn vỡ từ cô gái, rồi cái bắt tay dịu dàng của cô gái:
– Em tên Mỹ Tiên. Anh giỏi nịnh đầm lắm phải không?
– Không, tôi nói thật. Tôi bị mất hồn kể từ lúc sáng gặp Mỹ Tiên ở thang máy….
Trung lại nghe chuỗi cười như pha lê vỡ. Môi cô gái cong nũng nịu:
– Anh này, cứ mãi tán tỉnh.
Cô gái vác chéo cặp đùi thon dài, xoay người trên chiếc ghế cao. Tay cô gái hơi chống trên thành bar rượu. Ở tư thế này cô hơi chồm người về phía Trung. Ánh mắt Trung lướt xuống. Trung lại nghe hơi thở hắn như bị ngưng lại bởi những gì hắn thấy: Hai gò vú của cô gái phô bày hết vẻ tuyệt mỹ như muốn hắn chiêm ngưỡng