Lãnh trách nhiệm dỗ con nhỏ Trang thật là khó chơi quá. MỖi lần dỗ nó là tôi lại phải bày trò mới hay tìm những cách nịnh nó chứ nếu lặp lại các điều đã làm ha7y đã nói với nó là nó càng khóc mhiều hơn nữa cơ. Có hôm tôi phải chơi trò cô dâu chú rể. Hay là kể chuyện ho nó nghe thì nó mới chịu thôi đó. Chứ như hôm nay thì tôi đành chịu chắc là ngồi nghe nó khóc hết buổi thôi vì tôi hết cả vốn rồi còn đâu nữa mà dùng. Vào ngồi nghe nó khóc một lúc mà tôi nẫu hết cả ruột ra đó. Con nhỏ Trang này sao mà lắm nước mắt thế không biết nó khóc hết hôm này sang hôm khcs, hôm nay khóc cũng nhiều rồi vậy mà cũng không thôi. Tôi cũng chứi thầm mấy con nhỏ trong xóm là đã biết nó hay khóc nhè rồi mà còn cố trêu nó nữa nhưng trong đó lại có cả tôi là thành phần cốt cán cơ đấy. Nhưng tức nhất là bọn nó và tôi cùng gây ra hậu quả nhưng lại mình tôi gánh vác lấy trách nhiệm đi giải quyết hậu quả này. Tôi nghĩ lớn lên sẽ cho bọn nó biết tay. Và tôi đã làm được khi phá trinh hết mấy con nhỏ đó.
Tôi cũng chửi thầm con nhỏ trang nữa vì nó đến oái oăm vì cứ phải có trò mới mới thôi khóc. Mà trò đó nó phải là nhân vật chính cơ. VÍ dụ như nếu là trò cô dâu chú rể thì nó phải đóng vai công chủa mới chịu hay nếu tôi kể chuyện thì phải tháy tên nhân vật nữ chính bằng nó mới nghe. Tôi thề là sau hôm nay nếu chúng nó mà bắt tôi phải đi dỗ con nhỏ này thì tôi chạy về nhà trước nhất để xem chúng nó làm gì được tôi. Dẫu sao tôi cũng là thằng con trai duy nhất trong đó nên sợ gì chúng nó bắt được chứ,. Khi đó tất cả cùng chịu chung chứ không phải một mình tôi như bây giờ. Đang bí bất chợt nhìn thấy một bọc quần áo ở đầu giường. Mặc kệ con nhỏ khóc tôi đi lại đó và với tay lấy cái túi mở ra xem thì thấy bên trong có hai ba bộ quần áo nhỏ nhỏ chắc là của nó rồi. Có cả quần lót bé tẹo nữa. Những thứ này không phải của con chị rồi.