mấy con nhỏ đó thấy không làm thế nào đuổi được tôi để bắt tôi phải dỗ con Trang thế nên đành ra luật là ai làm con Trang khóc thì đi mà chịu trách nhiệm dỗ nó. ĐỨa nào cũng biết là nó hay khóc mà khó dỗ nên từ đó rất ít đứa dám trêu nó. Tôi thì càng tránh xa hơn nữa. Mỗi khi thấy nó gọi là tôi lại chạy thật xa. Tôi dần ít chơi với cái Trang còn cái xuân từ lần hay bị bố đánh vì cái tội khôg trông em nên nó cũng rất tức tôi. Xuân nó tìm mọi cách để làm tôi tức nhưng không được vì tôi nổi tiếng là chịu giỏi mà đồng thời nó làm sao đuổi được tôi cơ chứ. Nhiều lần nó cho con em là Trang đi ra chỗ tôi nhưng tôi nhìn thấy trước nên tránh được. Vậy là Xuân không làm gì được tôi nên nó càng tức hơn nữa. và dịp trả thù của nó cuối cùng cũng đã đêến lần này nó làm tôi không chỉ tức mà còn đau thấu trời nữa là nhưng không dám kêu lên các bạn có biết là tại sao không để tôi kể cho các bạn nghe nhớ.
Năm đó cũng đúng vào nắm 1996 có bóng đá châu Âu. Tôi cũng rất yêu thích bóng đá. Tuy dạo đó tôi chưa thích đội bóng nào cụ thể cả. Nhưng tôi vẫn khoái xem đó. Dạo đó nhà tôi bố mẹ không chịu mua vô tuyến vội đâu. Vì còn để dành tiền buôn bán nữa. xóm tôi cũng có vài nhà có vô tuyến đấy nhưng chỉ có mỗi chú Mạnh là bố Trang và Xuân là thích xem đá bóng thôi. Mà nhà đó cũng rất thân với bố mẹ tôi và quý tôi nữa. Nên ngày hôm đó tôi đã bảo chú Mạnh là tối ny cho cháu sang xem bóng đá cùng chú nhé. Vì cũng quý tôi nên chú đồng ý ngay. Chú nói” cháu cư sang ngủ cùng chú đến khi có đá bóng thì chú gọi cho mà cái xuân nhà chú nó cũng thích xem bóng đá đấy. Nên nó cũng ra xem cùng chú cháu ta đó”. Tôi về xin phép bố mẹ thì được đồng ý ngay vì hai nhà ngay cạnh nhau nên đâu có gì phải ngại chứ.